VC-Thiền quán

Tui sẽ kể cho bác Don về quá trình luyện tĩnh tâm của một người, chuyện thật:
0 tuổi: Tiên thiên bất túc
14 tuổi: Làm quen với các kỹ năng khởi động hệ thống kinh mạch. Bắt đầu tìm hiểu thế nào là Dhyana và khâm phục khả năng kiểm sóat bản thân của những người luyện thiền.Tập Khí công dưỡng sinh, bài luyện khai mở là Bát đọan Cẩm. Kích thích Lục Mạch. Không có thầy.
15 tuôi: được biết về Vĩnh Xuân, theo Cụ P. luyện khí công để lấy hậu thiên bù đắp phần Tiên thiên thiếu hụt.
18 tuổi: Đọc các sách về kinh mạch, Châm Cứu học để hiểu về nguyên lý kinh mạch của Đông y. Tự luyện
20 tuổi: mạo hiểm thí nghiệm về xuất vía. Tập phép thở rùa(Quy tức).
21-25 tuổi: Tập điều khí. Các bệnh thuộc mạch Nhâm hành hạ. Tập ngoại công. Hiểu vô ngã. Quán tưởng:chữ Không
26-29 tuổi: tìm hiểu các kỹ năng kiểm sóat tâm lý. Dùng nội lực để cấp cứu người bị tai nạn giao thông và các bệnh do sang chấn va đập
30 tuổi: Thông mạch Đốc do ngẫu nhiên, súyt đột quỵ
31 tuổi: thí nghiệm mạo hiểm lần một mất 1/4 chân khí
35 tuổi: mạo hiểm lần 2 suýt chết, mất toàn bộ chân khí
36 tuổi-40 tuổi: Tập ngoại công, phục hồi chân khí
40-44: Kiểm sóat được nhiều bộ phận trong cơ thể
45 kiểm sóat được một số phản ứng tâm lý, nhịn được nhục.

Bác thấy đó, một người mất 30 năm mới kiểm sóat được một số phản ứng tâm lý, và quá trình rất dài, không vội vã. Vậy thì bác chẳng có gì phải áy náy nếu như chưa tĩnh tâm được ngay.

Biết ngay mà. Chiện của em thế nào cũng có truyền nhân của Ngũ Mai lão ni. Kiếm hiệp 2.0 mà không có Vĩnh xuân thì đâu còn gì thú vị ...

Có điều em thích gọi là Vịnh Xuân hơn, nó thơ hơn :D
 
Đúng, nhưng chưa đủ. Khi một người luyện đến một mức nào đó, tử huyệt không nằm trên kinh mạch, mà nằm trong tâm, chẳng hạn nằm trong khả năng tự kiểm sóat hành vi và kiểm sóat các bộ phận cơ thể. Bạn có một cơ thể mạnh mẽ nhưng không thể kiểm sóat khí lực bên trong thì cũng như bạn đang lái một con ô tô rất mạnh, chỉ biết tăng ga mà không biết dùng bộ hãm, bạn sẽ chết vì chính sức mạnh của cỗ xe.

Để kiểm sóat được tâm, đòi hỏi một quá trình lâu dài, và khi chưa hoàn thành được quá trình đó, bạn cần dựa vào các quan hệ xã hội bên ngòai để cân chỉnh và cân lại phần mình còn thiếu. Đó là lý do tui đặt mục tăng cường giao tiếp lên hàng thứ 2, còn kỹ năng tự kiểm sóat xuống thứ 3 (vốn khó, đòi hỏi kiên trì và bền bỉ).

Vì vậy cần có 3 kỹ năng, nhưng càng ở mức cao, bạn càng cần những kỹ năng về cuối.

Em cho là có thể package thành 2. Một là thể lực, 2 là thiền.

Thiền đúng cách, nhẹ nhàng, vừa giúp làm chủ thân tâm, vừa giúp điều hòa giao tiếp.

Em không bàn sâu về các mức tu luyện chuyên sâu khác.
 
Eo ui, nàng ơi, sao tớ đến nàng lại đi thế?

Cứ thoải mái nàng nhé. Tớ không tranh giành của ai cái gì bao giờ đâu... :))

Sunshine ui, cậu dở hơi quá đi à, hi...hi...Tớ còn thích cậu luôn vào đây cho tớ có thêm đồng minh để "chống" lại quần hùng nữa đó.

Đêm qua tớ canh xem trận bán kết thứ 2 giữa Fedex vs Djokovik mà bển trời mưa nên hoãn lại, sau 1 hồi sì pam tùm lum thì nắng đã lên, nên tớ out để xem thuui mà, hi...hi...:) Tớ vô tư lắm, - chỉ bit iu thui chả bit gì :)) - lỡ có gì cậu đừng để ý cho qua nhé, cậu vào đây thường xuyên cho thêm vui. @};-
 
Tui sẽ kể cho bác Don về quá trình luyện tĩnh tâm của một người, chuyện thật:
0 tuổi: Tiên thiên bất túc
14 tuổi: Làm quen với các kỹ năng khởi động hệ thống kinh mạch. Bắt đầu tìm hiểu thế nào là Dhyana và khâm phục khả năng kiểm sóat bản thân của những người luyện thiền.Tập Khí công dưỡng sinh, bài luyện khai mở là Bát đọan Cẩm. Kích thích Lục Mạch. Không có thầy.
15 tuôi: được biết về Vĩnh Xuân, theo Cụ P. luyện khí công để lấy hậu thiên bù đắp phần Tiên thiên thiếu hụt.
18 tuổi: Đọc các sách về kinh mạch, Châm Cứu học để hiểu về nguyên lý kinh mạch của Đông y. Tự luyện
20 tuổi: mạo hiểm thí nghiệm về xuất vía. Tập phép thở rùa(Quy tức).
21-25 tuổi: Tập điều khí. Các bệnh thuộc mạch Nhâm hành hạ. Tập ngoại công. Hiểu vô ngã. Quán tưởng:chữ Không
26-29 tuổi: tìm hiểu các kỹ năng kiểm sóat tâm lý. Dùng nội lực để cấp cứu người bị tai nạn giao thông và các bệnh do sang chấn va đập
30 tuổi: Thông mạch Đốc do ngẫu nhiên, súyt đột quỵ
31 tuổi: thí nghiệm mạo hiểm lần một mất 1/4 chân khí
35 tuổi: mạo hiểm lần 2 suýt chết, mất toàn bộ chân khí
36 tuổi-40 tuổi: Tập ngoại công, phục hồi chân khí
40-44: Kiểm sóat được nhiều bộ phận trong cơ thể
45 kiểm sóat được một số phản ứng tâm lý, nhịn được nhục.

Bác thấy đó, một người mất 30 năm mới kiểm sóat được một số phản ứng tâm lý, và quá trình rất dài, không vội vã. Vậy thì bác chẳng có gì phải áy náy nếu như chưa tĩnh tâm được ngay.

Em nghĩ hổng phải bác Don nản chí sốt ruột vì thời gian, mà đoán là vì sự biến chuyển thái cực trong lòng bác ấy, với cái nhìn khía cạnh đời gọi là mất động lực dù động cơ vẫn còn. theo khía cạnh đạo gọi là tâm vẩn - nghĩa là tâm dậy sóng, xáo trộn trong lòng. Có thể do tiêu chí , mục tiêu xác định ban đầu, nhờ duyên gặp trên hành trình của bác ấy, tác động lên làm lung lay, làm bác ấy wonder & confused... Lúc đó lòng sẽ bật lên những câu hỏi đầy triết lý như vậy - tại tại, tại sao & tại sao...rồi câu trả lời tự thân luôn là...thế rồi sao, chả để làm gì cả,

Bác Don em nghĩ đã từng nếm trải nhiều thăng trầm trong cuộc đời, có lẽ thăng nhiều hơn trầm. Bác ấy rất giỏi, đa tài & thành công - những thứ này dựng nên 1 niềm kiêu hãnh rất lớn trong bác ấy, hoàn toàn đúng đắn khi ai đó đạt được những thành tựu như vậy. Có những niềm vui tột đỉnh và cũng có những nỗi buồn ẩn kín, nhưng tất cả đều ra đi, sau cùng thì cái ở lại trong lòng vẫn chỉ là sự trống rỗng empty....

Bác ấy nghiệp vẫn còn nặng cũng chính bởi những thứ bác ấy đạt được, gầy dựng được trong đời, thật ko dễ gì buông xuôi.....
 
Last edited by a moderator:
Em nghĩ hổng phải bác Don nản chí sốt ruột vì thời gian, mà đoán là vì sự biến chuyển thái cực trong lòng bác ấy, với cái nhìn khía cạnh đời gọi là mất động lực dù động cơ vẫn còn. theo khía cạnh đạo gọi là tâm vẩn - nghĩa là tâm dậy sóng, xáo trộn trong lòng. Có thể do tiêu chí , mục tiêu xác định ban đầu, nhờ duyên gặp trên hành trình của bác ấy, tác động lên làm lung lay, làm bác ấy wonder & confused... Lúc đó lòng sẽ bật lên những câu hỏi đầy triết lý như vậy - tại tại, tại sao & tại sao...rồi câu trả lời tự thân luôn là...thế rồi sao, chả để làm gì cả,

Bác Don em nghĩ đã từng nếm trải nhiều thăng trầm trong cuộc đời, có lẽ thăng nhiều hơn trầm. Bác ấy rất giỏi, đa tài & thành công - những thứ này dựng nên 1 niềm kiêu hãnh rất lớn trong bác ấy, hoàn toàn đúng đắn khi ai đó đạt được những thành tựu như vậy. Có những niềm vui tột đỉnh và cũng có những nỗi buồn ẩn kín, nhưng tất cả đều ra đi, sau cùng thì cái ở lại trong lòng vẫn chỉ là sự trống rỗng empty....

Bác ấy nghiệp vẫn còn nặng cũng chính bởi những thứ bác ấy đạt được, gầy dựng được trong đời, thật ko dễ gì buông xuôi.....

Tui biết bác Don có gánh nặng quá khứ. Tui chỉ làm mỗi việc là giúp bác đó dứt khóat hơn thui. Tui cũng đã từng dứt bỏ quá khứ nên hiểu tâm trạng của bác ấy.
Với người đã từng là một ai đó, nay bỏ hết mọi thứ để không là cái gì thật không dễ.
 
Mấy cụ GL, tom, K2G...đang bàn chuyện thần thoại sao dzị !

Cụ Don là hậu duệ của cụ Nghe ở VC.com cũ thui mừ, tham gia Offline VC-HN đều đều, rất vui vẻ và dí dỏm
Lần gặp cụ ấy gần nhất là offline 17.12.2011 ở 55 Nguyễn Du, sau đó còn ở lại cafe với 2W, Libi, GLD.
Cũng có nghe cụ nói là sẽ đi theo sư phụ một thời gian...Mọi người nghĩ cụ đùa cho dzui thôi.

Dưng mấy cái off gần đây không thấy đâu cả ?
WW vẫn còn số ĐT nè. Lần tới chắc phải gọi về thui..:))
 
Mấy cụ GL, tom, K2G...đang bàn chuyện thần thoại sao dzị !

Cụ Don là hậu duệ của cụ Nghe ở VC.com cũ thui mừ, tham gia Offline VC-HN đều đều, rất vui vẻ và dí dỏm
Lần gặp cụ ấy gần nhất là offline 17.12.2011 ở 55 Nguyễn Du, sau đó còn ở lại cafe với 2W, Libi, GLD.
Cũng có nghe cụ nói là sẽ đi theo sư phụ một thời gian...Mọi người nghĩ cụ đùa cho dzui thôi.

Dưng mấy cái off gần đây không thấy đâu cả ?
WW vẫn còn số ĐT nè. Lần tới chắc phải gọi về thui..:))
Bác chủ trì vụ triệu tập này đi. Nếu bác đó nghiệp trần không thể rũ sạch thì tại sao không quay lại ngụp lặn, bay bổng tới bến luôn, nhập thế luôn :))
 
Mấy cụ GL, tom, K2G...đang bàn chuyện thần thoại sao dzị !

Cụ Don là hậu duệ của cụ Nghe ở VC.com cũ thui mừ, tham gia Offline VC-HN đều đều, rất vui vẻ và dí dỏm
Lần gặp cụ ấy gần nhất là offline 17.12.2011 ở 55 Nguyễn Du, sau đó còn ở lại cafe với 2W, Libi, GLD.
Cũng có nghe cụ nói là sẽ đi theo sư phụ một thời gian...Mọi người nghĩ cụ đùa cho dzui thôi.

Dưng mấy cái off gần đây không thấy đâu cả ?
WW vẫn còn số ĐT nè. Lần tới chắc phải gọi về thui..:))

Chỉ là 1 cái nickname ảo, nhưng tâm tư thì rất thật, Em ko biết bác Don là ai & hậu duệ của ai cũng hổng bit lun, mà cũng hổng để ý nữa. Nhưng là Ai thì cũng có ......1 cuộc đời, (nói hoà vốn ghê) hi...hi..:) Cũng giống như em vừa mới biết ai đó cũng có 1 khoảng thời gian thật đáng yêu & đáng nhớ, :)
 
Last edited by a moderator:
VC - Thần chưởng

Chương 1

Chứng trường Kinh Rồng và VietCurrency Bang đảo

Lại nói về nước Kinh Rồng vào khoảng thế kỷ 01- 06SCN, chứng trường còn rất sơ khai. Các tông phái trong nước tha hồ làm mưa làm gió, mua là thắng, nên giàu lên rất nhanh. Tầng lớp đạo sĩ giàu có mới nổi này có người trước đây làm nghề kéo xe, bán xôi.

Vào đầu thế kỷ 06, vua Kinh Rồng ban nhiều sắc lệnh mở rộng chứng trường, cho các tàu buôn Tây phương cập cảng Sơn Đồ giao thương buôn bán. Các giáo phái phương Tây du nhập rất nhanh, chánh tà lẫn lộn. Chứng trường Kinh Rồng rơi vào cảnh khốc liệt, máu chảy đâu đầu rơi…Các đạo sĩ Kinh gọi là Khoai Lang bị thua thiệt vô kể, phải chạy chữa tận xứ Bangkok.

Trong thảm cảnh chứng trường Kinh Rồng đang trước cơ rơi vào tay các Giáo sĩ Tay Lông tà giáo, thì trên chuyến tầu “Hành trình về phương Đông” người ta thấy có một vị Đạo sĩ người Kinh Rồng, râu tóc dài và trắng như cước ngồi trầm ngâm suy nghĩ. Đạo sĩ đang hồi tưởng lại 40 năm bôn ba hải ngoại, dùi mài trong các Giáo đường và chiến chính nơi chứng trường Tây phương.

Đạo sĩ không về ngay chốn kinh thành mà đến ngụ trên một đảo hoang giữa biển Đông Hải. Dựng lều nhỏ hàng ngày ngồi viết kinh. Đạo sĩ là người đầu tiên vận dụng thiền Đông và giáo lý Tây trong hành giả. Đạo sĩ hay thiền giữa những đêm giông tố. Trong chớp biển người ta thấy vị đạo sĩ Kinh luôn tự tại, tóc râu trắng bay như tiên. Tin đồn về vị đạo sĩ Kinh và các cuốn “VietCurrency kinh” đầu tay của đạo dồn dập như sóng lan vào đất liền. Nhiều người tìm đến xin theo học và ở lại thành thần dân của đảo.

Số thần dân của đảo tăng nhanh lên tới 20.000 người, nhiều người đã trở thành Đường chủ, môn đệ…họ gọi tên hòn đảo là VC-Bang đảo và tôn đạo sĩ là VC-Bang chủ. Căn lều nhỏ hồi nào đươc xây thành Thiền đường, Tàng kinh các. Số kinh các của đạo sĩ, và các đường chủ tích cóp và chiêm nghiêm ghi chép lên đến hàng vạn cuốn để đầy trong Tàng kinh các cao 7 tầng…

4-3.jpg


VC-Bang chủ
 
Last edited by a moderator:
Sunshine ui, cậu dở hơi quá đi à, hi...hi...Tớ còn thích cậu luôn vào đây cho tớ có thêm đồng minh để "chống" lại quần hùng nữa đó.

Đêm qua tớ canh xem trận bán kết thứ 2 giữa Fedex vs Djokovik mà bển trời mưa nên hoãn lại, sau 1 hồi sì pam tùm lum thì nắng đã lên, nên tớ out để xem thuui mà, hi...hi...:) Tớ vô tư lắm, - chỉ bit iu thui chả bit gì :)) - lỡ có gì cậu đừng để ý cho qua nhé, cậu vào đây thường xuyên cho thêm vui. @};-

À ra thế.
Không có gì đâu nàng ơi, tại tớ hơi nhạy cảm tí thui.
Bỏ qua nhé :)
 
Bác chủ trì vụ triệu tập này đi. Nếu bác đó nghiệp trần không thể rũ sạch thì tại sao không quay lại ngụp lặn, bay bổng tới bến luôn, nhập thế luôn :))

Theo Khổng Tử thì "tam thập nhi lập, tứ thập nhi bất hoặc, ngũ thập nhi tri thiên-mệnh"

Cụ Don ngoài 40 tuổi thuộc diện "Tứ thập nhi bất hoặc" có nghĩa là khi ngoài 40 tuổi người ta có thể hiểu thấu mọi sự-lý trong thiên-hạ, phân biệt được việc phải hay trái cũng như hiểu được ai là người tốt hay xấu, và biết được cái gì nên làm hay không rùi.
 
Chương 3

Chứng trường Kinh Rồng và VietCurrency Bang đảo

Lại nói về nước Kinh Rồng vào khoảng thế kỷ 01- 06SCN, chứng trường còn rất sơ khai. Các tông phái trong nước tha hồ làm mưa làm gió, mua là thắng, nên giàu lên rất nhanh. Tầng lớp đạo sĩ giàu có mới nổi này có người trước đây làm nghề kéo xe, bán xôi.

Em nghĩ phần này nên là chương 0, hay Phi lộ. Cho nó vào chương 3 là mạch chuyện của em nó bị cắt ngang, đanh uýnh nhau tơi bời lại ngưng lại phân trần sợ độc giả khó theo dõi :)
 
Theo Khổng Tử thì "tam thập nhi lập, tứ thập nhi bất hoặc, ngũ thập nhi tri thiên-mệnh"

Cụ Don ngoài 40 tuổi thuộc diện "Tứ thập nhi bất hoặc" có nghĩa là khi ngoài 40 tuổi người ta có thể hiểu thấu mọi sự-lý trong thiên-hạ, phân biệt được việc phải hay trái cũng như hiểu được ai là người tốt hay xấu, và biết được cái gì nên làm hay không rùi.

Hồi Đức khổng tử nói câu này, luật định 50 là về hưu, giờ nâng lên 60, có khi mình nên chỉnh lại chút kiểu nâng support ...

Theo em bây giờ tứ thập nhi lập. Trước 40 toàn ăn chơi nhảy múa chứ có biết cái gì đâu :))
 
Em nghĩ phần này nên là chương 0, hay Phi lộ. Cho nó vào chương 3 là mạch chuyện của em nó bị cắt ngang, đanh uýnh nhau tơi bời lại ngưng lại phân trần sợ độc giả khó theo dõi :)
Hehe, chú biến cụ 2W thành đạo sỹ để giật dây cụ và tay nhà quê(g) tẩn nhau à. Hum nay cụ cáo bận không ọp, coi chừng là tại chú đó nha.
 
Hồi Đức khổng tử nói câu này, luật định 50 là về hưu, giờ nâng lên 60, có khi mình nên chỉnh lại chút kiểu nâng support ...

Theo em bây giờ tứ thập nhi lập. Trước 40 toàn ăn chơi nhảy múa chứ có biết cái gì đâu :))
Hình như thời cụ Khổng thuyết về mốc thời gian, ngoại trừ các đạo sỹ mới có tuổi thọ cao, đa phần đến cỡ 50 là biết giời sắp điểm danh hoặc đã bị điểm danh. Tương truyền có cụ họ Lã bị cá kiện sát sinh nhiều quá do sống lâu, nhưng lần nào sứ giả đến định bắt đều thấy một thanh niên cầm cần câu, hỏi Lã Đồng Tân tiên sinh thì thanh niên bảo "Ông nội tôi vừa vào rừng" thế là tòan bắt hụt :))
 
Hehe, chú biến cụ 2W thành đạo sỹ để giật dây cụ và tay nhà quê(g) tẩn nhau à. Hum nay cụ cáo bận không ọp, coi chừng là tại chú đó nha.

Chiện của em thứ nhất là không có ai vô địch thiên hạ kiểu Độc cô cầu bại, 2 là không có mẫu ngụy quân tử kiểu Nhạc Bất Quần, 3 là toàn ông nửa hắc nửa bạch, vì nguyên mẫu toàn là là trader của VC :))

Nên là cụ nào bị lôi vào thì cũng không nên lo lắng quá, mà cũng chả kiện cáo gì được đâu ...
 
Hehe, chú biến cụ 2W thành đạo sỹ để giật dây cụ và tay nhà quê(g) tẩn nhau à. Hum nay cụ cáo bận không ọp, coi chừng là tại chú đó nha.

Hix...Đại sư đeo kinh dâm này mưu mô ghê nhỉ, đinh vẽ đường hươu chạy à...b-)b-)
 
Chiện của em thứ nhất là không có ai vô địch thiên hạ kiểu Độc cô cầu bại, 2 là không có mẫu ngụy quân tử kiểu Nhạc Bất Quần, 3 là toàn ông nửa hắc nửa bạch, vì nguyên mẫu toàn là là trader của VC :))
Nên là cụ nào bị lôi vào thì cũng không nên lo lắng quá, mà cũng chả kiện cáo gì được đâu ...

Vô tư đi...choảng nhau vì mục tiêu cao cả, vì người đẹp cụ nào chả sướng ...:))
 
Last edited by a moderator:
VC Thiền quán liệt truyện

Chương 3

Bộ pháp lăng ba tái xuất giang hồ

Cục diện lúc đó khá khẩn trương. Gã quê mùa đang ngỏng cổ chờ người mang thêm rượu. Chếch bên phải từ phía sau là đòn công mãnh liệt gồm cả chưởng, trảo và cước của lão đạo sĩ. Chỉ trong chớp mắt, chưởng phong đã phủ kín cả một góc thiền quán. Thế công và uy lực của của lão đạo sĩ khiến khách quan đều phải ngưng thần theo dõi.

Thế rồi, cũng chỉ trong chớp mắt, chợt thấy lão đạo sĩ loạng choạng thoái lui. Không một tiếng va chạm, không một hạt bụi bay lên, không một tiếng kêu, hoàn toàn không có gì cả, chỉ thấy lão đạo sĩ thoái lui, cũng chẳng có vẻ gì là bị thương. Có điều nét mặt lão thể hiện sự ngạc nhiên tột độ. Nhìn sang, gã quê mùa đã thay đổi tư thế và vị trí. Gã đứng như trời trồng giữa nhà, và mặt thì vẫn ngó ngó ngóng rượu từ phía trong.

Nhà sư áo vàng thở dài, khẽ nói:

- Lăng ba bộ. Lão nạp những tưởng bộ pháp này đã thất truyền. Hôm nay vậy là cũng bõ công lưu lại nơi đây. Thiện tai, thiện tai.

Gã đại hán cũng lên tiếng, lần đầu tiên trong suốt cả buổi tối:

- Không tệ. Nhưng bộ vị chưa hẳn đã là như vậy. Có lẽ có người đã thêm mắm thêm muối vào công phu của tiền nhân. Cũng chả biết thế nào.

Nhà sư áo vàng nói thì còn dễ hiểu. Lời đại hán nói thì quả là khó hiểu. Hắn nói mà như tự sự. Ai có thể hiểu cái “chưa hẳn đã là như vậy” của hắn là thế nào. Có điều hắn nói thì hắn nghe, cũng chả ai quan tâm.

Kỳ thực thì ngay lập tức, tất cả đều nhận ra lý do lão đạo sĩ bị thoái lui. Đơn giản là lão đã không có đất để xuất đòn. Ngay khi lão đạt tới vị trí để có thể xuất đòn, thì gã quê mùa đã án ngữ sát ngay người của lão. Cung đã giương, nhưng tên không thể phóng. Đạo sĩ buộc phải tự thoái lui. Chỉ kỳ lạ là chả hiểu bằng cách nào mà gã quê mùa đã đứng ở ngay đó, sát cái điểm mà tại đó lão đạo sĩ muốn xuất chiêu.

Phàm là đòn công, sẽ cần có khoảng cách để xuất chiêu. Cao thủ ra đòn không bao giờ bị bó buộc vào bất kỳ điều gì, từ phương vị, tư thế cho đến chiêu thức. Tuy nhiên, để ra đòn thì cần khoảng cách. Khoảng cách không còn, chiêu sẽ không xuất. Chiêu không xuất không phải vì không thể xuất, mà cao thủ không bao giờ xuất chiêu ở thế yếu, thế bất lợi.

Sau một thoáng ngạc nhiên, lão đạo sĩ không nói không rằng, lại một chưởng một quyền xông tới. Rút kinh nghiệm lần trước, lần này lão xuất đòn ngay từ khi xuất phát, chưởng phong nhắm thẳng hướng gã nhà quê, khí thế như sắt như đồng. Chỉ trong vài bước chân, chiêu thức của lão đã ba lần biến đổi, quét đủ ba vòng thượng, trung, hạ, khiến đối phương khó mà biết tránh đòn nào đỡ đòn nào. Lão đã không còn có ý nương tay, bởi lão biết đêm nay đã gặp đối thủ không phải tầm thường.

Lại nghe nhà sư áo vàng lên tiếng:

- Thiết chưởng Thiết Kiều Tâm. Nghe danh đã lâu, hôm nay mới có dịp diện kiến. Thiện tai, thiện tai.

Bỗng nghe cái rầm, chiếc bàn nơi gã quê mùa đứng đã bị chẻ làm đôi, mảnh gỗ văng tung tóe. Có điều, không thấy gã kia ở đó. Định thần nhìn lại, thì thấy gã đang đứng ngay sau lưng lão đạo sĩ, mặt gã chẳng biểu lộ cảm xúc gì, dường như nãy giờ xảy ra chuyện chẳng liên quan gì tới gã vậy. Lão đạo sĩ cũng chợt dừng tay, quay người lại và ngẩn người trong thoáng chốc, dáng chừng để suy nghĩ xem thực sự chuyện gì đã xảy ra.

Đại hán nãy giờ chăm chú quan sát, bất chợt lại lên tiếng:

- Bộ vị không đúng, nhưng cũng chẳng sai. Lạ thật, lạ thật …

Một lần nữa, chả ai hiểu đại hán nói gì. Và cũng chả ai quan tâm. Duy có gã quê mùa là để ý. Gã liếc về phía đại hán và nói:

- Chả có gì cả. Nó thế thì nó phải thế. Người đời cứ đúng với sai, hài quá.

Gã này không nói thì thôi, cứ mở miệng là có ý châm chọc. Có điều đại hán là người có định lực mạnh mẽ. Gã không tỏ thái độ gì, lại nói mà như tự nói với mình:

- Không lẽ bộ vị có thể đảo ngược? điều này ta chưa có nghĩ tới. Lạ thật …

Gã quê mùa liền đáp, lúc này gã đã lại ngóng ngóng phía trong như chờ rượu ra:

- Cái gì mà ngược với chả xuôi. Cứ đúng sai với xuôi ngược mãi thế nhỉ. Mình cũng thấy lạ thật. Hè hè …

Gã này cười cũng đặc biệt. Điệu cười của gã có thể khiến người nghe không khỏi ngạc nhiên, vì gã cười mà như nói. Nghĩa là tiếng cười của gã được phát âm rõ như nói. Kể cũng ít người có kiểu cười như vậy.

Ngay lúc đó, chợt có giọng con gái phát ra từ phía trên nóc nhà:

- Ồ sao dừng lại vậy, đánh tiếp đi chứ. Ta đang coi hay mà tự dưng dừng lại, mất hứng quá đi mất.

Tất cả lại chìm vào im ắng. Tiếng nói phát ra trên nóc nhà cũng chẳng làm ai để ý. Có lẽ cô nương trên nóc nhà đến đó từ lúc nào thì các cao thủ phía dưới cũng đều đã biết, có điều chẳng ai cho là quan trọng. Giang hồ chuyện ai người đó lo, cũng chả có gì to tát.

Sau thời gian chừng vài khắc, lão đạo sĩ ngưng thần, trầm tấn, tay thu về trước ngực, mắt lão phát ra những tia nhìn sắc lạnh, lão đang chuẩn bị cho một thế trận có phần sinh tử.

Nhà sư áo vàng đã mở hẳn mắt để theo dõi. Đại hán cũng tỏ vẻ rất chăm chú. Văn nhân ngồi thẳng người, lộ rõ vẻ khẩn trương. Lại một lần nữa, chỉ có gã quê mùa là như chẳng để ý tới điều gì, và dường như mọi việc nãy giờ chả liên quan gì tới gã.

Sát khí bao trùm …

Chương 2
 
Back
Top