- Em xin phép mượn cái đoạn này của anh Táo, và chỉnh theo sự hiểu của em cái ạ:
" Đạo không có, chỉ có người học đạo làm cho nó có. Nói cho khó hiểu hơn là cứ thích phải có cái gì đó để làm, để trở thành hay để có, phải đạt được cái gì đó, ngộ được cái gì đó... Nên càng xa rời Đạo."
- "Đạo", một cách hiểu đơn giản nhất, nghĩa là con đường. Vậy con đường dẫn đến đâu? Sự hoà hợp, đó chính là câu trả lời. Hoà hợp với ai, hay với cái gì? Trước là hợp với tâm, cao hơn là hợp với người, và cao hơn nữa là hợp với tự nhiên. Vậy làm sao để thấy được con đường ấy mà bước? Xét góc độ: tâm, thì chỉ có duy nhất một con đường, đó chính là hợp với lòng ta. Xét góc độ cao hơn: người, thì có nhiều con đường, nhưng tựu chung lại, đó chính là hợp với số đông. Còn xét ở góc độ tự nhiên, thì cho rằng có vô số con đường cũng được, mà nói không có con đường nào cũng được, bởi vì, đó chính là hợp với đất trời, hợp với xu thế của thời cuộc. Hiểu trời đất tức là hiểu thiên cơ, nhưng thiên cơ lại bất khả lộ, vậy nên, cố gắng giải thích cho người về Đạo khác nào cố tình tiết lộ thiên cơ ?... thế thì Đạo coi như không có là vậy.