Cô bé đó em nói, em có quen biết sơ cô bé đó. Còn lạc tâm và vọng tưởng thì em nghe và chứng cũng nhiều ...
Em cũng muốn nói rằng, có những pháp môn thật sự giản gị, có thể phù hợp với đa số người bình thường, ví dụ quán cái "tự nhiên như hơi thở" mà ai cũng có. Và cũng có những pháp môn đòi hỏi công phu, sự dấn thân, đồng thời phải có cơ duyên mới có thể và nên tu tập. Người ta hay mắc lỗi chạy theo những thứ không phù hợp với mình, hoặc mình không đủ cơ duyên. Chứng kiến những trường hợp như vậy, em luôn thấy rất buồn. Đôi khi mình cũng cố gắng trong khả năng để hóa giải, nhưng luôn thật là khó khăn ...
Em thắc mắc, Đích chỉ 1 tại sao lại có hàng tỷ con đường chỉ để đi đến 1 đích duy nhất? có người thì chọn con đường đi này vì hoa thơm bướm lượn xung quanh, người thì chọn vì nó ngắn, nó giản dị, nó cao siêu, nó bình thường, nó công phu...riêng em chọn con đường của riêng mình đơn giản là nhận thấy bản thân thích hợp với nó nhất. Ai biết rõ bản thân mình ngòai chính mình & Thượng đế?! Trước khi tìm được con đường của chính mình, người ta phải hiểu rõ bản thân, muốn hiểu rõ bản thân người ta phải thử, trải nghiệm, làm sao mình có thể biết được hạn mức của khả năng của bản thân nếu mình ko thử & thách thức nó?!