VC-Thiền quán

Mọi người có yêu tôi không?

Đó là hỏi câu hỏi sai. Bạn đáng phải hỏi theo cách đi vòng khác, "Tôi có yêu vũ trụ không?" bởi vì vũ trụ không phải là người. Nó không thể yêu bạn được. Nó không có trung tâm, hay bạn có thể nói "mọi nơi nó đều có trung tâm," nhưng đó là hiện tượng phi nhân tính. Làm sao sự tồn tại vô nhân tính yêu bạn được? Bạn có thể yêu.

Nhưng khi bạn yêu, vũ trụ đáp ứng - đáp ứng một cách tuyệt đối. Nếu bạn lấy một bước tới vũ trụ, vũ trụ lấy cả nghìn lẻ một bước tới bạn; nhưng đó là đáp ứng.

Bạn sẽ phải hiểu điều Lão Tử nói: rằng bản tính của sự tồn tại là nữ tính. Đàn bà chờ đợi; cô ấy không bao giờ khởi đầu. Đàn ông phải đi và khởi đầu. Đàn ông phải tới và ve vãn và tán tỉnh và thuyết phục. Sự tồn tại mang nữ tính - nó chờ đợi. Bạn phải ve vãn nó; bạn phải tán tỉnh nó; bạn phải lấy thế chủ động và thế thì vũ trụ mưa rào lên bạn - mưa rào theo vô hạn cách, đáp ứng theo vô hạn cách thức. Cũng như đàn bà: khi bạn đã thuyết phục được cô ấy, cô ấy mưa rào xuống vô cùng.

Không đàn ông nào có thể là người thế như đàn bà có thể là. Đàn ông bao giờ cũng vẫn còn là người yêu một phần; toàn thể bản thể anh ta chưa bao giờ trong tình yêu. Đàn bà toàn bộ trong nó; nó là toàn thể cuộc sống của cô ấy, mọi hơi thở của cô ấy. Nhưng cô ấy chờ đợi. Cô ấy sẽ không bao giờ lấy bước khởi đầu, cô ấy sẽ không bao giờ săn đuổi bạn; và nếu đàn bà săn đuổi bạn - dù người đàn bà đẹp thế nào - bạn sẽ trở nên sợ cô ấy. Cô ấy có vẻ không có nữ tính. Cô ấy sẽ năng nổ tới mức toàn thể cái đẹp của cô ấy sẽ biến thành cái xấu. Đàn bà có tính thụ động. Nhớ từ này "thụ động", tính thụ động.

Vũ trụ là mẹ. Gọi Thượng đế là "mẹ" bao giờ cũng tốt hơn là gọi "bố." Bố không liên quan thế. Vũ trụ là mẹ: nữ tính, chờ đợi bạn - chờ đợi bạn mãi mãi và mãi mãi - nhưng bạn sẽ phải gõ cửa. Bạn sẽ thấy ngay lập tức nó được mở nếu bạn gõ, nhưng nếu bạn không gõ bạn có thể đứng ở cổng. Sự tồn tại sẽ không mở đâu; nó không năng nổ. Ngay cả trong yêu nó cũng không năng nổ. Đó là lí do tại sao tôi nói nó sẽ đáp ứng.

Nhưng đừng hỏi câu hỏi sai. Đừng hỏi, "Vũ trụ có yêu tôi không?" Yêu vũ trụ và bạn sẽ thấy rằng tình yêu của bạn là cái không. Vũ trụ cho bạn tình yêu vô hạn thế, đáp lại tình yêu của bạn bằng đáp ứng vô hạn thế.... Nhưng nó là đáp ứng - vũ trụ chưa bao giờ khởi đầu; nó chờ đợi. Và điều hay là nó đợi; bằng không toàn thể cái đẹp của tình yêu sẽ bị mất.

Nhưng câu hỏi này nảy sinh; nó có liên quan tới tâm trí bạn. Đây là cách tâm trí con người vận hành: nó bao giờ cũng hỏi, "Người khác có yêu mình không?" Người đàn bà, người vợ hỏi, "Chồng có yêu mình không?" Chồng cứ hỏi, "Vợ, người đàn bà này, có yêu mình không?" Con cái cứ nghĩ, "Mẹ, bố có yêu mình không?" và bố mẹ cứ nghĩ liệu con cái có yêu họ không. Bạn bao giờ cũng hỏi về người khác. Bạn đang hỏi câu hỏi sai. Bạn đang đi theo hướng sai. Bạn sẽ bắt gặp bức tường; bạn sẽ không tìm ra cửa. Bạn sẽ cảm thấy đau vì bạn đâm vào tường. Chính lúc ban đầu là sai. Bạn bao giờ cũng phải hỏi, "Mình có yêu vợ không?" "Mình có yêu chồng không?" "Mình có yêu con không?" "Mình có yêu bố mình và mẹ mình không?" Nhưng bao giờ cũng bắt đầu từ bản thân bạn - bạn có yêu không.

Và đây là bí ẩn: nếu bạn yêu, đột nhiên bạn biết mọi người yêu bạn. Nếu bạn yêu vợ, cô ấy yêu bạn; nếu bạn yêu chồng, anh ấy yêu bạn; nếu bạn yêu con, chúng yêu bạn. Người yêu từ trái tim là được đáp ứng từ mọi nơi. Yêu không bao giờ có thể là không kết quả. Nó nở hoa.

Nhưng bạn phải bắt đầu đúng, theo đường đúng; bằng không mọi người đều đang hỏi, "Người khác có yêu mình không?" và người khác cũng đang hỏi cùng câu hỏi đó. Thế thì không ai yêu, thế thì tình yêu trở thành chỉ là tưởng tượng, thế thì tình yêu biến mất khỏi trái đất - như nó đã xảy ra. Nó đã biến mất; nó tồn tại chỉ trong thơ ca của các nhà thơ - hư cấu, tưởng tượng, mơ. Thực tại là tuyệt đối trống rỗng tình yêu bây giờ, bởi vì bạn đã bắt đầu với câu hỏi sai.

Vứt câu hỏi đó như bệnh dịch. Vứt nó và trốn khỏi nó, và bao giờ cũng hỏi, "Mình có yêu không?' và điều đó sẽ trở thành chìa khoá. Với chìa khoá đó bạn có thể mở bất kì trái tim nào, và với chìa khoá đó, dần dần, bạn sẽ trở nên khéo léo tới mức bạn có thể mở chính sự tồn tại bằng chìa khoá đó; thế thì nó trở thành lời cầu nguyện. Chỉ hỏi câu hỏi, "Vũ trụ có cầu nguyện cho mình không?" Thế thì điều đó sẽ có vẻ ngu xuẩn; thế thì nó sẽ có vẻ ngớ ngẩn. "Vũ trụ có cầu nguyện cho mình không?" - bạn thậm chí sẽ không hỏi điều đó; nhưng lời cầu nguyện không là gì ngoài việc nở hoa cao nhất của tình yêu.

Bạn cầu nguyện với vũ trụ và thế thì bạn thấy từ mọi nơi những con lạch của tình yêu chảy tới bạn. Bạn trở nên được hoàn thành. Vũ trụ có nhiều thứ để cho bạn, nhưng với điều đó bạn phải cởi mở. Và lối mở là có thể chỉ nếu bạn yêu: thế thì bạn trở thành mở, bằng không bạn vẫn còn đóng. Và ngay cả vũ trụ cũng bất lực trước cái đóng của bạn.

OSHO
 
Chuyện xảy ra với hầu hết người Ki tô giáo là khi người đó bắt đầu thiền, nó đem tới cảm giác phạm tội - khi toàn thể thế giới đang rắc rối thế, khi mọi người đang nghèo thế, khi mọi người đang chết đói, khi mọi người đang bị AIDS, bạn thiền sao? Bạn phải hoàn toàn ích kỉ! Trước hết hãy giúp người nghèo, trước hết hãy giúp những người đang bị AIDS, trước hết hãy giúp mọi người khác.

Nhưng cuộc sống của bạn rất ngắn ngủi. Trong bẩy mươi hay tám mươi năm, bạn có thể xoay xở được bao nhiêu hành động không ích kỉ? Và khi nào bạn sẽ tìm ra thời gian cho thiền - bởi vì bất kì khi nào bạn bắt đầu đi tới thiền, những người nghèo kia lại có đó, bệnh tật mới lại bùng phát, trẻ em mồ côi có đó, người ăn xin có đó.

Lời nói....kém hiểu biết, hay là lời nói ngược của siêu nhân ....hiiiiiiiii

Quan tâm đến mình, phải hiểu mình đã.....nhu cầu vật chất/ tinh thần là vô hạn....nhưng ta vẫn sống khoẻ với vật chất ít nhất....và tinh thần vô hạn hàaaaaaaa

nếu nói lo vật chất cho kẻ nghèo....là số 1, thì hoàn toàn nhầm lẫn. vì vật chất là thứ hữu hạn.....ta chỉ làm được 1 việc là "cướp của kẻ A đưa cho kẻ B", kẻ A có thể là chính cái xác của ta. vậy lên tôn giáo chính đạo nói chúng đều theo hướng tiết giảm nhu cầu vật chất, giám tiếp đã giúp cho XH nhiều vật chất lên

giúp kẻ nghèo tốt nhất là giúp họ ...know (*đưa know cho họ hiiiiii), hay nói dễ hiểu là giúp cần câu....như vậy ngoài việc giúp vật chất ta còn giúp họ cả sự cao quý (biến 1 poor man become 1 legend). thiền là một trong cách đó. nhiều khi người nghèo có sẵn hết các điều kiện khác....chỉ thiếu một cái "You can do it" từ một người thầy hiiiiiiiii
 
.Làm bất kì cái gì bắt nguồn từ tình cảm của bạn, từ trái tim của bạn; đừng bao giờ kìm nén trái tim bạn. Đừng bao giờ đi theo tâm trí bạn bởi vì tâm trí là sản phẩm phụ của xã hội, nó không phải là thực tại của bạn. Đi từ thực tại của bạn đi. Vận hành từ thực tại của bạn. Đừng vận hành từ nguyên tắc, xã giao, hình mẫu hành vi, điều Khổng Tử gọi là 'quân tử'. Đừng là quân tử, là đàn ông thôi - thế là đủ, là đàn bà - thế là đủ. Và là đàn ông thực, đàn bà thực. Thỉnh thoảng bạn sẽ thích làm cái gì đó; làm đi, rót trái tim bạn vào trong nó, nó sẽ là việc nở hoa đẹp. Thỉnh thoảng bạn không muốn làm, nói vậy, rõ ràng về nó; không cần nguỵ trang nó.



Cái này tác giả có thể đưa ý tưởng bình dị hoá "thiền", nhưng lý trí từ khối óc, tình cảm từ con tim.....mà con tim thì luôn loạn nhịp. nếu dạy trẻ em ...học hoang dã, vậy thui ta đừng dạy chúng......vì nó vốn hoang dã hà aaaaaaaa
 
em bỏ boom cho bác Thiết cuối tuần nè...:))

Địa ngục, cõi trời, thế giới, niết bàn

nếu bạn trở thành đại dương, giọt sương của bạn biến mất trong đại dương và trở thành nó, thế thì bạn không được sinh ra thêm nữa. Thế thì không sinh không tử. Thế thì toàn thể bánh xe của sinh và tử dừng lại. Thế thì bạn là một với vũ trụ, thế thì bạn là Thượng đế.

Đây là điều tối thượng phải được đạt tới, đây là điều tối thượng mà con người có khả năng đạt tới, nhưng cũng có khả năng bỏ lỡ. Chừng nào nỗ lực lớn lao còn chưa được thực hiện với tài năng và thông minh, bạn sẽ không thể nào đạt tới nó được.

Đại ý là vậy, nhưng vẫn lửng lơ...như thể "đầu chưa tới trời..chân đã dời mặt đất" hiiiiiiiiiiiii

OK! lúc nào bạn chẳng là 1 phần của trái đất.......vì từ mặt trăng...người ta chẳng thấy mỗi trái đất. hay ..dạ giầy..và gan thận...cả ngày chửi nhau.......mà bạn có biết chăng????

một mai đại dương bị tàu tung của...ra súc ...chúng giọt nước là bạn......vậy vẫn bao ..sinh ly tử biệt

vậy nên...bài này chưa chỉ ta thấy niết bàn.....ở đâu...? trong khi lại chỉ ra địa ngục..ở tâm. trạng thái ..bóng, ảnh......có nghĩa là ta chỉ cảm nhận....chứ ta chưa thực thụ hình như bị cai ngục nó tẩn nhừ xương vậy, sự thực thì khác xa với tưởng tượng

vậy nên 2500 nay chúng ta vẫn đi tìm niết bàn ..thật, chứ không chỉ là trạng thái...cảm, đôi ba phút...khi thiền
 
....nữa ko, nữa!

đừng ai bắt em ....dừng lại nhé, dù có hơi phạm luật chút chút :)

Yêu và thất vọng

Nhiều điều được ngụ ý. Thứ nhất, ở Ấn Độ chúng ta chưa bao giờ dùng từ "yêu." Chúng ta bao giờ cũng dùng từ "bất bạo hành" - "ahimsa" pratishthayam. Jesus dùng "yêu"; Mahavira, Patanjali, Phật, họ không bao giờ dùng "yêu" - họ dùng "bất bạo hành." Tại sao? "Yêu" dường như là từ hay hơn, khẳng định hơn, thơ ca hơn. "Bất bạo hành" có vẻ giống như một từ xấu, phủ định. Nhưng có cái gì đó cho nó. Khi bạn nói "yêu," bạn đã đi vào theo cách xông xáo tinh tế. Khi tôi nói, "Tôi yêu bạn," tôi đã đi từ trung tâm của tôi hướng tới bạn. Cái xông xáo là đẹp, nhưng nó là xông xáo. Patanjali nói "bất bạo hành." Nó là trạng thái phủ định, trạng thái thụ động: tôi chỉ nói, "tôi sẽ không làm đau bạn," có vậy thôi.

Yêu nói, "Tôi sẽ làm cho bạn hạnh phúc " - điều không thể được. Ai có thể làm cho bất kì ai hạnh phúc được? Yêu hứa hẹn. Mọi hứa hẹn đều là giả. Làm sao bạn có thể làm cho bất kì ai hạnh phúc được? Nếu mọi người đều chịu trách nhiệm cho cái ta riêng của mình, làm sao thậm chí có thể nghĩ được rằng bạn có thể làm cho ai đó hạnh phúc được? Khi tôi nói, "Tôi yêu bạn," tôi đang tạo ra nhiều hứa hẹn thế, tôi đang chỉ cho bạn nhiều khu vườn đẹp thế... Tôi đang vẫy gọi bạn tới những mơ ước. Không, Patanjali sẽ không dùng từ này, bởi vì sâu bên dưới tôi đang nói, "Tôi sẽ làm cho bạn hạnh phúc. Lại gần tôi đi; lại gần tôi đi. Tôi sẵn sàng làm cho bạn hạnh phúc " - điều là không thể được. Không ai có thể làm cho bất kì ai hạnh phúc được. Nhiều nhất tôi có thể nói, "Tôi sẽ không làm đau bạn." Điều đó là dành cho tôi, không làm đau, nhưng làm sao tôi có thể nói, "Tôi sẽ làm cho bạn hạnh phúc được "?

Đó là lí do tại sao mọi tình yêu đều dẫn tới thất vọng. Những người yêu hứa hẹn với nhau - có chủ ý, không chủ ý - những đoá hồng đẹp, thiên đường; và từng người đều nghĩ về lời hứa - và thế rồi nó không bao giờ được hoàn thành. Không ai có thể làm cho bạn hạnh phúc được - ngoại trừ bản thân bạn. Nếu bạn rơi vào tình yêu: người đàn ông nghĩ người đàn bà sẽ cho anh ta cuộc sống đẹp, một điều say mê, thế giới kì ảo; và người đàn bà cũng nghĩ rằng người đàn ông sẽ dẫn cô ấy tới thiên đường cuối cùng. Không ai có thể dẫn được bất kì ai. Đó là lí do tại sao những người yêu cảm thấy thất vọng: lời hứa là giả. Không phải là họ đã lừa nhau đâu, họ đã tự lừa mình. Không phải là họ đã chủ ý lừa nhau đâu, họ đã không biết. Họ đã không nhận biết về điều họ nói.

Mahavira, Phật, Patanjali, họ dùng từ xấu: bất bạo hành, ahimsa. Không có vẻ hay, đơn giản là phủ định - nó nói "bất bạo hành," có vậy thôi. "Tôi sẽ không làm đau bạn " - chừng đó có thể được hoàn thành. Cho dù thế, không có bảo đảm tuyệt đối rằng bạn sẽ không cảm thấy đau. "Tôi sẽ không làm đau bạn," có vậy thôi; thế nữa cũng không phải là điều cần thiết tuyệt đối rằng bạn sẽ không cảm thấy đau. Dầu vậy bạn có thể cảm thấy đau bởi vì bạn tạo ra vết thương riêng của bạn, bạn tạo ra khổ riêng của bạn. "Tôi sẽ không là một phần của nó," có vậy thôi. Patanjali có thể nói - "Tôi sẽ không tham gia vào trong nó. Tôi sẽ không làm đau bạn."

OSHO

vô thường, ảo ảnh thui! hiiiiiiiiiiiii

Như lời bình...về chai "nếp cái hoa vàng" rất ngọt và thơm.......vậy gã nát rượu cứ uống.....cho đến khi....cuộc đời đi đến khúc cuối....với bao cảm nhận ....đăng và nhức đầu, nôn mửa....khúng điên........thường thu, đám mây bay về nam....ta cớ chi tách ra bay về bắc...cũng chẳng thoát vô thường, mà thêm lỗi cô đơn

NB: Pà Know này...hơi bị tỉnh....trong cái vấn đề này...thì làm sao gạt Tom?? hiiiiiiiiiiii
 
Lời nói....kém hiểu biết, hay là lời nói ngược của siêu nhân ....hiiiiiiiii

Quan tâm đến mình, phải hiểu mình đã.....nhu cầu vật chất/ tinh thần là vô hạn....nhưng ta vẫn sống khoẻ với vật chất ít nhất....và tinh thần vô hạn hàaaaaaaa

nếu nói lo vật chất cho kẻ nghèo....là số 1, thì hoàn toàn nhầm lẫn. vì vật chất là thứ hữu hạn.....ta chỉ làm được 1 việc là "cướp của kẻ A đưa cho kẻ B", kẻ A có thể là chính cái xác của ta. vậy lên tôn giáo chính đạo nói chúng đều theo hướng tiết giảm nhu cầu vật chất, giám tiếp đã giúp cho XH nhiều vật chất lên

giúp kẻ nghèo tốt nhất là giúp họ ...know (*đưa know cho họ hiiiiii), hay nói dễ hiểu là giúp cần câu....như vậy ngoài việc giúp vật chất ta còn giúp họ cả sự cao quý (biến 1 poor man become 1 legend). thiền là một trong cách đó. nhiều khi người nghèo có sẵn hết các điều kiện khác....chỉ thiếu một cái "You can do it" từ một người thầy hiiiiiiiii

Từ góc độ chính trị sẽ nói tới cần câu và con cá, từ góc độ kinh tế thì nói tới know how, kỹ thuật với công nghệ, từ góc độ xã hội thì poor man với legend. Từ góc độ khoa học thì mọi thứ đều cân bằng, chả có gì để chê trách hay tán dương.

Từ góc độ của đạo phật thì thôi quán này các cụ bàn nát cả rồi hè hè
 
Đây là điều đầu tiên cần hiểu, rằng từ bi không phải là cái gọi là lòng tốt. Nó có phần tinh tuý của lòng tốt trong nó - dịu dàng, thông cảm, đồng cảm, không nghiêm khắc, có tính sáng tạo, có tính giúp đỡ. Nhưng chẳng cái gì được làm như hành động về phần bạn; mọi thứ tuôn chảy qua bạn. Nó là từ sự tồn tại, và bạn hạnh phúc và cảm ơn sự tồn tại đã chọn bạn làm phương tiện.

tuyệt! từ bi vốn là bồ tát tính.....như thói quen hàng ngày phải thở, ăn ..của con người vậy. lòng tốt có thể từ bi...nhưng từ bi không bao trùm nó......bởi lòng tốt có "minding, thinking, moting" hay có ý thức........nhưng nói nó kém hơn từ bi thì ..chưa toàn diện. bởi có thể nói nó là "từ bi có điều kiện-từ bi tốt".......và vì thế XH phát triển theo hướng tốt.
một XH hỗn loạn tốt xấu....từ bi sống trong đó, 1 XH nhân thần trời....cái "từ bi tốt" sống trong đó
.
NB: các thiền sư cứ nói...lòng tốt là xấu......nhưng xin hỏi : kẻ nghèo đã nhận ơn người ta...mà còn chửi người ta ...thì là loại xấu hơn? hay tốt hơn?
hiiiiiiiiiii
 
Last edited by a moderator:
Niết bàn ở đâu

Đại ý là vậy, nhưng vẫn lửng lơ...như thể "đầu chưa tới trời..chân đã dời mặt đất" hiiiiiiiiiiiii

OK! lúc nào bạn chẳng là 1 phần của trái đất.......vì từ mặt trăng...người ta chẳng thấy mỗi trái đất. hay ..dạ giầy..và gan thận...cả ngày chửi nhau.......mà bạn có biết chăng????

một mai đại dương bị tàu tung của...ra súc ...chúng giọt nước là bạn......vậy vẫn bao ..sinh ly tử biệt

vậy nên...bài này chưa chỉ ta thấy niết bàn.....ở đâu...? trong khi lại chỉ ra địa ngục..ở tâm. trạng thái ..bóng, ảnh......có nghĩa là ta chỉ cảm nhận....chứ ta chưa thực thụ hình như bị cai ngục nó tẩn nhừ xương vậy, sự thực thì khác xa với tưởng tượng

vậy nên 2500 nay chúng ta vẫn đi tìm niết bàn ..thật, chứ không chỉ là trạng thái...cảm, đôi ba phút...khi thiền

Đệ tử Thiết bang hỏi sư phụ:

- Thư thầy, mục đích tối hậu của Đạo Phật là Niết Bàn, và đạo Phật chính là con đường đi đến Niết Bàn đó. Nhưng con đi mãi không thấy gì là sao?

Sư phụ nói:

- Chẳng bao giờ có con đường đến Niết Bàn, chỉ có đường vào luân hồi sinh tử mà thôi.

Tên đệ tử lấy làm lạ, thắc mắc:

- Như vậy, Đức Phật dạy Đạo để làm gì?

Sư phụ đáp:

- Đạo chỉ như ánh sáng xóa tan bóng tối chứ đâu phải đường đến Niết Bàn. Ví như trong bóng tối anh không tự nhìn thấy mình, đến khi thắp nến lên thì thấy được mình. Anh không cần phải đi đâu mà tìm kiếm chính anh. Niết Bàn cũng y như vậy.

Tên Lưu linh lần này không thấy lèm bèm gì, hình như gã say rồi ...
 
Cái này tác giả có thể đưa ý tưởng bình dị hoá "thiền", nhưng lý trí từ khối óc, tình cảm từ con tim.....mà con tim thì luôn loạn nhịp. nếu dạy trẻ em ...học hoang dã, vậy thui ta đừng dạy chúng......vì nó vốn hoang dã hà aaaaaaaa

Thiền vốn dĩ bình dị, nên không bình dị hóa được.

Chả lẽ ăn uống hít thở đi lại bình thường không phải là bình dị à :))
 
Bạn sẽ phải hiểu điều Lão Tử nói: rằng bản tính của sự tồn tại là nữ tính. Đàn bà chờ đợi; cô ấy không bao giờ khởi đầu. Đàn ông phải đi và khởi đầu. Đàn ông phải tới và ve vãn và tán tỉnh và thuyết phục. Sự tồn tại mang nữ tính - nó chờ đợi. Bạn phải ve vãn nó; bạn phải tán tỉnh nó; bạn phải lấy thế chủ động và thế thì vũ trụ mưa rào lên bạn - mưa rào theo vô hạn cách, đáp ứng theo vô hạn cách thức. Cũng như đàn bà: khi bạn đã thuyết phục được cô ấy, cô ấy mưa rào xuống vô cùng.

Đoạn này....tác giả nhầm lẫn..kém hiểu biết đạo lão rùi.

Đạo lão vốn hài hoà có âm có dương, đất là mẹ - trời (vũ trụ) là cha......mẹ thì hiền hoà...nhưng thiên tình cảm, cảm tính...người cha ..tình thương bao la.....nhưng có đạo, có luật....con hư ..thì cha (trời) sẽ nổi thiên oai trừng phạt (*sầm sét)......

+ nhà không cha....thì con cái....rất nữ tính....cha đánh..vì thương con, vì con người vốn limite (*không thể người cha nào cũng uyên bác, và nhiều thời gian..để ngồi lải nhải như lý thuyết tây phương..."con ơi mầy phải ngoan như thía như thía- thay vì 1' là xong".........thương cho roi cho vọt. nói khoa học....roi vọt (*vừa phải).....tạo lên cương tính, bản ngã man, như tạo lên xương sống, và xương cổ vậy....trước áp lực cuộc sống, bạn có thể là người rất giỏi.....nhưng nếu không bản lãnh (*xương cổ) ..bạn có dám ...đốp lại sếp mình?
+ tất nhiên không mẹ.....thì con cái...cục cằn, bệnh tật....hiiiiiiiiiiiii

NGôi nhà hạnh phúc chẳng phải: có cha & mẹ & tình yêu đong đầy ?????
 
Last edited by a moderator:
Tk các bác đã đọc, em xin đề nghị thêm 1 điều nữa, đừng đọc lướt và ko cần đọc hết 1 lúc, :)

Tối avai em xin "cãi" với bác Thiết :))
 
Đệ tử Thiết bang hỏi sư phụ:

- Thư thầy, mục đích tối hậu của Đạo Phật là Niết Bàn, và đạo Phật chính là con đường đi đến Niết Bàn đó. Nhưng con đi mãi không thấy gì là sao?

Sư phụ nói:

- Chẳng bao giờ có con đường đến Niết Bàn, chỉ có đường vào luân hồi sinh tử mà thôi.

Tên đệ tử lấy làm lạ, thắc mắc:

- Như vậy, Đức Phật dạy Đạo để làm gì?

Sư phụ đáp:

- Đạo chỉ như ánh sáng xóa tan bóng tối chứ đâu phải đường đến Niết Bàn. Ví như trong bóng tối anh không tự nhìn thấy mình, đến khi thắp nến lên thì thấy được mình. Anh không cần phải đi đâu mà tìm kiếm chính anh. Niết Bàn cũng y như vậy.

Tên Lưu linh lần này không thấy lèm bèm gì, hình như gã say rồi ...

cũng là chỉ ...trăng đáy nước.......hiiiiiiiii

nếu dễ thế......thế gian này đã là niết bàn....trước 2550 nay khứa khứa

và TOM, Thiết...vẫn đi tìm "..hết đêm thâu lại ngày dài....hết ngày dài lại đêm thâu......"
 
Vô thường

vô thường, ảo ảnh thui! hiiiiiiiiiiiii

Như lời bình...về chai "nếp cái hoa vàng" rất ngọt và thơm.......vậy gã nát rượu cứ uống.....cho đến khi....cuộc đời đi đến khúc cuối....với bao cảm nhận ....đăng và nhức đầu, nôn mửa....khúng điên........thường thu, đám mây bay về nam....ta cớ chi tách ra bay về bắc...cũng chẳng thoát vô thường, mà thêm lỗi cô đơn

NB: Pà Know này...hơi bị tỉnh....trong cái vấn đề này...thì làm sao gạt Tom?? hiiiiiiiiiiii

Sư phụ tưới phong lan, đệ tử hỏi:

- Thầy dạy chúng con đời là vô thường, sao thầy còn trồng tưới chăm sóc làm gì thứ vô thường tạm bợ ấy?

Sư phụ đáp nói:

- Nếu chúng mà thường thì ta còn trồng làm gì nữa?

(Internet)
 
Tk các bác đã đọc, em xin đề nghị thêm 1 điều nữa, đừng đọc lướt và ko cần đọc hết 1 lúc, :)

Tối avai em xin "cãi" với bác Thiết :))

Xin cứ mạnh tay!

NB: xin người...đừng lúc nào cũng than......đọc lướt...vì lướt thì sao mà phản biện hà aaaaaaaaa
 
Sư phụ tưới phong lan, đệ tử hỏi:

- Thầy dạy chúng con đời là vô thường, sao thầy còn trồng tưới chăm sóc làm gì thứ vô thường tạm bợ ấy?

Sư phụ đáp nói:

- Nếu chúng mà thường thì ta còn trồng làm gì nữa?

(Internet)

TKS!

ta cầu đạo......cũng từ thường ra đó? tưới nó.......để nhớ nó thường hiiiiiiiiiii
 
Xin cứ mạnh tay!

NB: xin người...đừng lúc nào cũng than......đọc lướt...vì lướt thì sao mà phản biện hà aaaaaaaaa

Mạnh tay sợ ng ta bảo quăng câu liêm thương, ha..ha :))

than là vì ng ta tòan phản cái ý đã nằm trong bài rồi. Huhm! :))

đói meow, em đi ăn cái đã.

G'lunch
 
Mạnh tay sợ ng ta bảo quăng câu liêm thương, ha..ha :))

than là vì ng ta tòan phản cái ý đã nằm trong bài rồi. Huhm! :))

đói meow, em đi ăn cái đã.

G'lunch

Biết nói là mắc, sao vẫn còn sợ mắc ...
 
cũng là chỉ ...trăng đáy nước.......hiiiiiiiii

nếu dễ thế......thế gian này đã là niết bàn....trước 2550 nay khứa khứa

và TOM, Thiết...vẫn đi tìm "..hết đêm thâu lại ngày dài....hết ngày dài lại đêm thâu......"

Ngày dài đêm thâu đi tìm chính là câu chuyện về trăng đáy nước đó, ngẩng đầu lên thì thấy trăng còn tìm kiếm cái chi chi :))

Thấy hay chưa thấy chả quan trọng, quan trọng là dừng tìm kiếm, vì không thể tìm kiếm thứ không biết là cái gì ...
 
Ngày dài đêm thâu đi tìm chính là câu chuyện về trăng đáy nước đó, ngẩng đầu lên thì thấy trăng còn tìm kiếm cái chi chi :))

Thấy hay chưa thấy chả quan trọng, quan trọng là dừng tìm kiếm, vì không thể tìm kiếm thứ không biết là cái gì ...

Xin hỏi ngửng lên đâu??? hiiiiiiiiii
 
Back
Top