Nếu nhìn từ bản chất đời, cuộc sống ko khác gì hình ảnh con rắn cắn con cóc theo châm ngôn "Cá lớn nuốt cá bé", để ko bị nuốt chửng, con người muốn mình lớn mạnh hơn kẻ khác.
Bản thân Đạo ko thể thay đổi được thực tế đó bởi vì đạo ko sinh ra nó mà chính con người chúng ta góp phần tạo ra cái gọi là lẽ sống/quy luật sống, được cộng dồn tồn tại qua bao đời trở thành lẽ tự nhiên. Nhưng lẽ tự nhiên này ko mang lại cho chúng ta sự thanh thản & happy. Nó chỉ mang lại cho ta những niềm vui tạm thời, sự mệt mỏi & những đỉnh cao.
Đạo dạy chúng ta hiểu thành La Mã con người tự đặt ra chỉ là những đỉnh cao chứ ko phải đích đến cuối cùng là Happy.
Đạo ko khai sáng cho chúng ta thấy bản chất của cuộc sống để chấp nhận nó như nó vốn là. Đạo muốn con người cảm hóa nó bằng tấm lòng mà chúng ta gọi nó là Tâm.
Em nghĩ thế, nên dày vò người khác suốt. :))
Em nghĩ chính thế mà Phật phải hiện thể mà hóa độ chúng sanh. Ngài chỉ ra chân lý, qui luật vận hành và tuần hoàn của vũ trụ. Nhưng mấy ai tin được và tin được thì mấy ai theo được, theo được thì đã có mấy người đến nơi.
Em nghe được Đức Thầy của em Ngài giảng: Xét cái khác giữa Đông - Tây nó có hai cái khác biệt cơ bản. Á Đông có nhiều vị tìm được chân lý, nhưng họ tu và họ chứng nghiệm với mình ổng biết. Mà vì có nói cho người khác, phần lộ thiên cơ, phần người nghe họ chưa đủ đến độ để nhận được và hiều được . Thế nên các vị ấy khi đi chỉ để lại vài câu kệ, dăm ba cái "thoáng" mà mấy ai nhận chân được.
Trong khi văn hóa phương Tây họ là đi về chứng nghiệm thực tế. Một công trình khoa học phải có kết quả và được chứng minh bằng thực tế hiện vật. Thế nên nhiều người biết lắm kẻ theo, nhưng đến khi cái biết đó nó chưa phải là cái biết chân lý nên vẫn đến lúc nó bị lỗi thời và bi thay thế bởi một cái biết khác. Chúng ta vẫn nghe nhiều về "ngoại cảm, thế giới vô hình...các nhà khoa học chưa chứng minh được".
Con người vốn chỉ mới nhìn thấy, nhận biết thế giới bằng con mắt trần. Cái gì phải sờ được, nắm thấy thì mới tin. Thế nên mấy ai thấy và tin rằng thế giới này gồm cả thế gian và xuất thế gian, có âm có dương, có đêm, có ngày, có hữu hình, có vô hình, có Phật, có thánh có tiên thần ma quỉ.
Chỉ với thế giới trần gian này đã quá phức tạp, rắc rối ...với đủ thứ hạng người, với đủ loại tâm tánh, ân oán trả vay. Và tất cả những chuyện đó con người trong thế giới của mình cũng chưa bao giờ nhận, hiểu và "handle" cho nổi cứ đừng đặt nó thêm vào một không gian lớn hơn, rắc rối, phức tạp hơn. Nơi mà cóc có ngày sẽ thành đại bàng và rắn sẽ thành con gà, con chuột...Nơi mà con ma nó chiếm cái thể con người làm cho có con người ta lên bệnh điên, bệnh dại mà chưa bệnh viện hay công trình khoa học nào giải đáp hay nghiên cứu cho đầy đủ. Thế nhưng chỉ với cách chữa bệnh là niệm chú mà con bệnh được giải khỏi những căn bệnh điên 9-10 năm khoa học không chữa trị được.
Cũng vì cái qui luật vũ trụ đáng sợ, mà sẽ có rất nhiều người cho là hoang tưởng đó mà Phật dạy chúng ta phải tỉnh ngộ. Phải hiểu lấy nó, nhận thức lấy nó mà tu hành. Vì chúng ta mới chỉ nhìn thấy thế giới, vũ trụ bằng nhục nhãn, nhưng bậc Giác ngộ với Phật nhãn đã nhìn thấy từ vô thủy đến vô chung.
Đạo và ngay cả Đức Phật cũng chẳng thay đổi được thực tế và qui luật vận hành đó của vũ trụ. Đạo - Đức Phật là bậc nhận ra được qui luật vận hành đó và Ngài chỉ cho chúng ta con đường nhận thức và giải thoát. Làm hay không là mình quyết định mà.
Có những người thấy phải phấn đấu vì tiền bạc, sự nghiệp, con cái. Có nhiều người nhất tâm quyết chí tu hành. Có những người đang làm cả hai việc như chúng ta đây . Nên em liên tưởng thế này, bác thấy sao nhé:
Khi chúng ta còn trẻ, chúng ta nghĩ nhiều đến tiền bạc, danh vọng, địa vị. Chúng ta phấn đấu bằng mọi nỗ lực và đôi khi là mọi giá cho cái MUỐN đó. Lớn hơn chút nữa thấy cái được, cái mất, cái có cái không và mọi cái không hẳn như mình nghĩ cứ có hoài bão, có ước mơ, có cố gắng mọi thành quả sẽ đạt như ý nguyện. Rồi đến cái tuổi hiểu thêm “tận nhân lực, tri thiên mệnh” và đến khi về già hiểu hạnh phúc không phải là tiền bạc. Thê nên nhìn rộng vượt không gian và thời gian, đừng hạn hẹp chỉ trong một kiếp người thì mình thấy có thể cái căn cơ trong mỗi con người nó cũng được tích lũy qua nhiều đời nhiều kiếp tu tập. Có những bậc hiểu đạo và quyết tâm tu tập để về với chân lý giác ngộ là người có căn tu cao. Có những người chả thèm nghe chuyện “vớ vỉn”, “tiền mới là tiên là phật”, phải chăng là “còn trẻ tuổi” trong bước hành trình. :))
Last edited by a moderator: