Thế thì xấu hổ lém...;)
Đấy, cứ vì thế mà tòan thấy ghost ko thôi. :))
Thế thì xấu hổ lém...;)
Chúc chị ngon miệng, em cũng đi bú bình thôi....hiiiiiiii.
Em Quên là đã tranh luận với bà già, đàn bà và trẻ nhỏ.....tối kỵ....khừa....khùa:))
Nghĩ vậy tức là nguồn cơn là từ nền giáo dục ưu việt XHCN, trọng về khoa cử mà ra hỉ :))
...thế còn việc chúng ta phải vươn lên để sống & thành nhân (to tát tí :) ) thì sao? Cái này em cho đó là quá trình hòan thiện mình, nhưng với tiêu chí đã định hướng trên kia cơ, :) Ko bon chen với mọi người chỉ bon chen với chính mình, tức là mình ko làm điều để cho thấy mình hơn người khác mà là để hơn chính bản thân mình của ngày hôm trước. Ko tranh đua vs others mà vs myself.
Như thế liệu có được hạnh phúc ko Tom, em thèm nó lắm rồi đấy, hi..hi :))
Dạ ko, hi..hi :) Nghĩ vậy là nghĩ đúng như vậy, ko nghĩ gì hơn :))
Bắt đầu thâm nho giống cụ Thiết :))
Chắc chưa mua được hàng nên nhức đầu :))
Ui cha, hỏi về happiness thì to tát quá sao dám nói ...
Hiến pháp cho phép mọi cá nhân tự do mưu cầu hạnh phúc, vậy đủ biết thứ đó ai cũng thèm, chả có gì lạ
Nói về xả bỏ là nói về phương pháp của đạo Phật. Nói về đạo thì nó có thêm phần cảm nhận và chia sẻ chứ không thuần duy lý. Tức là phải "cảm" chứ không thuần "nghĩ".
Khi nào "cảm" thấy mang vác nặng thì việc bỏ bớt đồ thừa mới có ý nghĩa. Còn chỉ nghĩ không thì khó biết cái nhẹ nó ý nghĩa ra sao.
Còn vươn lên hỉ? đạo không là vật cản cũng chả là cứu cánh đối với cái sự vươn lên của mỗi người. Đạo chỉ là phương tiện cần thiết như la bàn, bản đồ, guide book ... đạo không đề cập tới mục tiêu riêng của mỗi người trong cuộc sống, trừ một số người tình nguyện trở thành người dẫn đường, cứu hộ cứu nạn ...
Tóm lại làm gì thì làm, có tỉnh giác thì tốt hơn chỉ vậy thôi :D
Tôi Thèm được Hạnh Phúc.
Phải bỏ Tôi đi, phải bỏ Thèm đi, tự khắc được hạnh phúc.
Tom meant that?
Tôi có nói "phải" cái gì bao giờ đâu cô nương ơi ...
Cái Tôi hay cái Thèm nó ở đó, chối bỏ nó hay nuông chiều nó thuộc về pháp, tôi hỏng có bàn về pháp.
Tôi chỉ bàn về cái chung nhất đó là tỉnh giác. Tự tỉnh giác sẽ dẫn dắt giống như ánh sáng ngọn nến vậy. Ánh sáng không quyết định bạn đi đâu làm gì, nó chỉ giúp soi sáng lựa chọn của bạn.
Khi nói về tỉnh giác, nhân tiện bàn thêm về xả bỏ, vì xả bỏ giúp cho tỉnh giác phát triển.
Hè hè, xem ra cũng có chút logic may quá :))
À đến tuổi cập kê các cô thèm lấy chồng thì khoái các anh thui :D
Tán giai kinh quá ;) ai chẳng biết là cô thích tôi ha ha
Yeah, I see,
Nhưng mà mình phải xả bỏ cái gì ? :)
Mê lầm, chấp trước ... chứ còn xả cái chi?
Như ví dụ Răng trắng mất gà của Liu lần trước. Mất gà thì chửi. Chửi động Răng thâm. Rồi sau động cả tâm của Thiết lão. Xả bỏ nghĩa là bị mất gà thì cũng không đến nỗi chửi từ quê ra phố như thế :))
Mê lầm chấp trước có thuộc ngũ uẩn ko ạ? cái tôi & nỗi thèm muốn có thuộc ngũ uẩn ko ạ? Em cứ tự hỏi mãi làm sao có thể xuất khởi "cảm" được cái "hạnh phúc" khi ngay cả chính nó cũng thuộc trong vòng ngũ uẩn? Mà ngũ uẩn ko bao giờ diệt tiệt được trừ khi chúng ta thóat khỏi vòng luân hồi.
Khi chúng ta được sinh ra, cái thân được khởi thành, mà cái thân thuộc quy luật tự nhiên của vũ trụ - thành trụ họai không - sinh lão bệnh tử. Những gì còn thay đổi ko vững bền, còn trong thành trụ họai không tức là còn khổ. Và từ cái thân mà vọng chấp cái bên ngòai vào tâm. Có luân hồi là có mê lầm. Có con người là có tư hoặc (tham sân si mạn nghi). Tư hoặc đã ăn sâu và núp vào trong tiềm thức của con người để sai khiến và dẫn dắt chúng ta vào con đường trầm luân đau khổ. Vậy tư hoặc là nhân mà đau khổ chính là quả của nó trong chiều sinh tử. Mà sinh tử tức là luân hồi.
Vậy là chỉ có những "hạnh phúc" tạm trong vòng luân hồi mà thôi, thật ra đó cũng ko được gọi là hanh phúc nữa, nó chỉ là niềm vui tạm thời, bởi vì nó được sinh khởi từ ngũ uẩn, và nó ko tồn tại vĩnh cửu, ko ai trong chúng ta có thể cảm được hạnh phúc thực sự là như thế nào khi mình còn trầm luân quay cuồng trong các kiếp lai sinh và chỉ cho đến khi chúng ta thóat được khỏi vòng luân hồi.
Nói cho đúng cách, "hạnh phúc khi làm mọi thứ" đó là cách để hành thiền và đạt đến định tâm. Osho cũng khuyên như vậy, ông có câu đại ý, khi làm bất kỳ cái gì thì thực sự chú tâm vào làm nó với đầy đủ trách nhiệm và sự cẩn trọng.Thực ra đừng làm mọi thứ để có hạnh phúc, mà hãy hạnh phúc khi làm mọi thứ hè hè
Nói cho đúng cách, "hạnh phúc khi làm mọi thứ" đó là cách để hành thiền và đạt đến định tâm. Osho cũng khuyên như vậy, ông có câu đại ý, khi làm bất kỳ cái gì thì thực sự chú tâm vào làm nó với đầy đủ trách nhiệm và sự cẩn trọng.
Nhưng làm mọi thứ để có hạnh phúc cũng không bị tẩy chay, chỉ có điều nên hiểu là làm mọi thứ đúng cách để có giác ngộ- nếu coi giác ngộ, giải thóat là hạnh phúc
Vâng hạnh phúc khi làm mọi thứ nên nó không loại trừ cái gì, kể cả việc kiếm tìm hạnh phúc. Bởi vậy nó không hề ngăn cản mọi khát vọng, nỗ lực, hay bất cứ thứ gì đại loại như người ta vẫn cho rằng đạo phật kìm hãm, triệt tiêu đời sống cá nhân ...
Nó chỉ khác có một chút xíu, đó là hạnh phúc có ngay trong hiện tại, nó gắn liền với tỉnh thức, sự hỉ xả, buông bỏ chấp mê ...
Túm lại là, cứ làm gì mà tâm ta say yes, nhé. :)
Đạo chỉ đề xuất là làm gì thì làm nên bật đèn tỉnh giác :))