VC-Thiền quán

Trời mưa, tiết trời mát mẻ.
Chứng đỏ, nói không thành có, chân phương mà hủ nho. ( đen và nhọ hơn đít chảo)
Nói ngắn thành dài.


Đó là Lão Thiet.....Chém con rùa đầu dài nhưng rụt phát.....

Chắc là đang dặn dò bà răng thâm: Khi bọn tầu sang thì phải như thế...như thế. Và tranh thủ truyền thêm võ công cho đám học trò.....khừa ...khùa.
 
Last edited by a moderator:
Lão Thiết vốn thích chân phương, vào quán hay bị tôi với ông quay nên có lẽ lão ý cũng ngại mà bớt lui tới. Chắc phải rút kinh nghiệm không lão ý không đến quán nữa thì buồn chết ...

Chẹp...thực ra thì lão đó cũng có tinh thần thượng võ đấy chứ, tiếc cái thời thế chưa trọng anh hùng....

Có mỗi tôi với ông là hiểu Thiet phần nào. Chẹp, lão này biết tâm sự cùng ai...hay hôm nào mời lão cà phê, cà pháo phát đi. Em đang ở Hà nội.
 
Last edited by a moderator:
Khó lắm chị ạ, 1 bên là thị thành đầy "vật chất, tiền tài, tham sân hận" làm sao mà bình an được.

Chị không tìm sự bình an tuyệt đối như em, :)
nếu trốn chạy cuộc đời để tìm sự bình an thì đơn giản quá
Vẫn phải tiếp tục sống và tìm sự bình an để nhìn cuộc đời tốt đẹp hơn thôi
 
Chị không tìm sự bình an tuyệt đối như em, :)
nếu trốn chạy cuộc đời để tìm sự bình an thì đơn giản quá
Vẫn phải tiếp tục sống và tìm sự bình an để nhìn cuộc đời tốt đẹp hơn thôi

Em đang đứng sừng sững đây...có trốn đi đâu, chẳng thấy phức tạp gì. Mà hôm nào cafphe mơi bà chi ra mắt cái nhể?

p/s: chỉ có tương đối, không có tuyệt đối...chị lại dùng từ toán học rồi. hiiiiiiiiiiiiii. Chốn chạy đi đâu được khi mà nghiệp quả lẽo đẽo đi theo như hình với bóng....khó rồi.

( chị nói có 3 dòng rất nhiều khái niệm: Bình an - tâm. tìm, trốn chạy, tiếp tục sống, nhìn cuộc đời: quán và phóng chiếu tư tưởng, tác động....hè....hè.. Chị khá phức tạp trong tâm nhưng lại mong đơn giản....hè...hè. Khó nghĩ đây.)
 
Last edited by a moderator:
Em đang đứng sừng sững đây...có trốn đi đâu, chẳng thấy phức tạp gì. Mà hôm nào cafphe mơi bà chi ra mắt cái nhể?

p/s: chỉ có tương đối, không có tuyệt đối...chị lại dùng từ toán học rồi. hiiiiiiiiiiiiii. Chốn chạy đi đâu được khi mà nghiệp quả lẽo đẽo đi theo như hình với bóng....khó rồi.

Để chị xin phép bác Don đã nhé :))

Câu bôi đen thì có câu gì đại loại như ... Nhân định thắng Thiên cũng nhiều... nên chưa chắc

Chị không phải dân toán đâu, quán nhầm rồi .
 
Last edited by a moderator:
1.Để chị xin phép bác Don đã nhé :))

Câu bôi đen thì có câu gì đại loại như ... 2.Nhân định thắng Thiên cũng nhiều... nên chưa chắc

Câu 1: em không biết và không dám luận bàn.
Câu 2: Hơi tự tin quá...luận giải thế này thì em thấy ổn: Nhân phải biết mình đang ở đâu( vị trí, vai trò....bla...bla...)mới mong thắng được thiên....thiên cũng chính là bản thân. Mà muốn thắng được thì phải tu tâm, dưỡng tánh, khép mình vào kỷ luật. ( Thiên - địa - nhân) Trong 3 cái này em chỉ mong hiểu 1 để thuận theo hai cái kia thôi.
 
Last edited by a moderator:
Chẹp...thực ra thì lão đó cũng có tinh thần thượng võ đấy chứ, tiếc cái thời thế chưa trọng anh hùng....

Có mỗi tôi với ông là hiểu Thiet phần nào. Chẹp, lão này biết tâm sự cùng ai...hay hôm nào mời lão cà phê, cà pháo phát đi. Em đang ở Hà nội.

Tán phét mãi thì cũng có phần nào hiểu lão kia chứ sao. Lão đó mà sinh thời vua Hùng dựng nước thì chắc cũng có tên có tuổi chứ chả chơi :))
 
Câu 1: em không biết và không dám luận bàn.
Câu 2: Hơi tự tin quá...luận giải thế này thì em thấy ổn: Nhân phải biết mình đang ở đâu( vị trí, vai trò....bla...bla...)mới mong thắng được thiên....thiên cũng chính là bản thân. Mà muốn thắng được thì phải tu tâm, dưỡng tánh, khép mình vào kỷ luật. ( Thiên - địa - nhân) Trong 3 cái này em chỉ mong hiểu 1 để thuận theo hai cái kia thôi.

Nhân là người, Thiên là Trời (theo chị hiểu là thế)
Con người vẫn có thể thay đổi được số phận
 
Chị không tìm sự bình an tuyệt đối như em, :)
nếu trốn chạy cuộc đời để tìm sự bình an thì đơn giản quá
Vẫn phải tiếp tục sống và tìm sự bình an để nhìn cuộc đời tốt đẹp hơn thôi

Chơi trốn tìm mà, 2 bên cùng trốn thì còn gì là chơi :D
 
Tán phét mãi thì cũng có phần nào hiểu lão kia chứ sao. Lão đó mà sinh thời vua Hùng dựng nước thì chắc cũng có tên có tuổi chứ chả chơi
:))
Giặc tầu đang lăm le ngoài biên ải, nếu chẳng may có chiến sự... thế nào lão Thiet chẳng vận quần sà lỏng chỉ huy tiểu đội đặc công....khứa...khứa. Khéo tôi với ông làm chính trị viên đại đội.....:))
 
Nếu anh quan sát và đi nhiều: Vẻ mặt người thành phố già nhanh hơn người ở vùng sâu, vùng xa, ánh mắt họ đăm chiêu, phức tạp hơn, suy nghĩ cũng loằng ngoằng hơn....em quan sát trẻ con thì thấy điều đó. Nhiều trẻ con thành phố có ánh mắt vô hồn nhiều hơn ở quê.

Có lẽ nào chính yêu cầu, áp lực cuộc sống....bla đòi hỏi người thành phố phải bắt nhịp và đáng ứng thực tế vật chất, kiến thức cao hơn lên chính họ sẽ là nô lệ cho những cái phù hoa này...khiến họ khổ nhiều hơn.

Người quan sát.....

Đôi khi cũng là do tính lịch sử, vùng miền địa lý và nền văn hóa....những điều này tạo thêm áp lực cho những người sống và thuộc về nơi đó

em ví dụ nhỏ, 2 nền gd của mình và anh, mình luôn tạo & cổ súy tranh đua thể hiện rõ nhất trong việc đánh giá năng lực bằng xếp hạng trong học tập, phải cố giỏi tòan diện mà bản chất con người là nhân vô thập tòan vs hệ thống của anh chỉ là đánh giá & tập trung phát huy theo sở trường của từng học viên, họ ko bắt anh phải giỏi tòan diện, phải thắng được bạn mình, chỉ cần làm hết mình & thắng bản thân, làm việc luôn hướng đến mục tiêu hiệu quả công việc, nhưng kết quả ko phải tất cả.....

Hướng của họ là global còn của mình là local. Của họ là kết hợp tòan thiện từ những mảnh ghép nhỏ thành bức tranh lớn, còn mình từ lớn xé dần thành những miếng vụn nhỏ, ở mình cái tính chia sẻ , hỗ trợ & team work còn kém lắm, lúc nào cũng sợ người khác hơn mình, lúc nào cũng sợ thiệt nên luôn phải hơn ai đó 1 tí cũng đuợc, hì..:) .....

Chính những cái này tạo cho mình mệt mỏi dẫn đến nhiều đau khổ trong cuộc sống - Em nghĩ vậy. :)
 
Nhiều thứ để vướng mắc hơn phải không sứ giả. Cho nên entry point cho người thành phố nên là xả bỏ.

Chấp quá nhiều vào vật chất, kiến thức, danh vọng, quyền lực, và chịu áp lực ngay từ nhỏ. Lớn lên làm gì không vẹo vọ cả người.

Xả bỏ giúp người ta bớt bị xô đẩy níu kéo hay đè nén ...

...thế còn việc chúng ta phải vươn lên để sống & thành nhân (to tát tí :) ) thì sao? Cái này em cho đó là quá trình hòan thiện mình, nhưng với tiêu chí đã định hướng trên kia cơ, :) Ko bon chen với mọi người chỉ bon chen với chính mình, tức là mình ko làm điều để cho thấy mình hơn người khác mà là để hơn chính bản thân mình của ngày hôm trước. Ko tranh đua vs others mà vs myself.

Như thế liệu có được hạnh phúc ko Tom, em thèm nó lắm rồi đấy, hi..hi :))
 
Đôi khi cũng là do tính lịch sử, vùng miền địa lý và nền văn hóa....những điều này tạo thêm áp lực cho những người sống và thuộc về nơi đó

em ví dụ nhỏ, 2 nền gd của mình và anh, mình luôn tạo & cổ súy tranh đua thể hiện rõ nhất trong việc đánh giá năng lực bằng xếp hạng trong học tập, phải cố giỏi tòan diện mà bản chất con người là nhân vô thập tòan vs hệ thống của anh chỉ là đánh giá & tập trung phát huy theo sở trường của từng học viên, họ ko bắt anh phải giỏi tòan diện, phải thắng được bạn mình, chỉ cần làm hết mình & thắng bản thân, làm việc luôn hướng đến mục tiêu hiệu quả công việc, nhưng kết quả ko phải tất cả.....

Hướng của họ là global còn của mình là local. Của họ là kết hợp tòan thiện từ những mảnh ghép nhỏ thành bức tranh lớn, còn mình từ lớn xé dần thành những miếng vụn nhỏ, ở mình cái tính chia sẻ , hỗ trợ & team work còn kém lắm, lúc nào cũng sợ người khác hơn mình, lúc nào cũng sợ thiệt nên luôn phải hơn ai đó 1 tí cũng đuợc, hì..:) .....

Chính những cái này tạo cho mình mệt mỏi dẫn đến nhiều đau khổ trong cuộc sống - Em nghĩ vậy. :)

Nghĩ vậy tức là nguồn cơn là từ nền giáo dục ưu việt XHCN, trọng về khoa cử mà ra hỉ :))
 
Back
Top