VC-Thiền quán

Mình nghĩ không.

Cái gốc rể của vấn đề "ăn chay" cho tịnh và dễ định tâm, chứ chỉ ăn chay không thể giác ngộ. :)

Khi "khả năng mình còn thấp", mình ăn chay để giữ tâm cho tịnh. Nhưng khi đã định tâm được, thì giới lúc đó không còn là phương tiện "giữ" mà trở thành "phương tiện kiểm tra".

Nôm na kiểu như khi mình nói bỏ được thuốc lá. Khi mới bỏ, còn dễ thèm trở lại, nên mình tránh đến chỗ bạn bè nhậu nhẹt, đông đúc. Nhưng khi đã "bỏ được hẳn" và khi đó có gặp bạn bè hút 1 điều xã giao, mình không bị nghiện lại. Vậy là còn bản lãnh hơn lúc đầu chứ. :)

Yes, đúng rùi đó. Thank Mtp. em chỉ thích đưa, nhờ Mtp kết hộ :)
 
Xúc phạm

Phật đi ngang qua. Vài người tụ tập và họ xúc phạm ngài nhiều lắm. Ngài lắng nghe họ rất chăm chú, rất đáng yêu. Khi họ chấm dứt, ngài nói, 'Nếu các ông đã nói tất cả những điều các ông muốn nói rồi, ta có thể đi bây giờ được chứ? - bởi vì ta phải tới làng bên cạnh đúng lúc mặt trời lặn. Nếu các ông vẫn còn cái gì đó cần nói thêm nữa thì ta sẽ quay lại sau vài ngày; các ông có thể nói với ta vào lúc đó.' Nhưng ngài tuyệt đối không bị quấy rối, im lặng của ngài vẫn còn như cũ, hạnh phúc của ngài vẫn còn như cũ, rung động của ngài vẫn còn như cũ.

Những người đó thấy phân vân khó hiểu. Họ nói, 'Ông không giận chúng tôi sao? Chúng tôi đã xúc phạm ông, chúng tôi đã gọi tên cúng cơm của ông.'

Phật nói, 'Các ông phải vẫn còn phân vân khó hiểu thôi. Các ông tới chậm chút ít rồi. Các ông đáng phải tới sớm quãng mười năm trước - thế thì các ông chắc đã thành công trong việc làm rối ta. Thế thì ta không phải là người chủ riêng của mình. Bây giờ, việc xúc phạm ta là tự do của các ông, việc nhận nó hay không là tự do của ta. Ta không nhận nó. Các ông xúc phạm ta, đúng. Đó là quyết định của các ông. Ta tự do để nhận nó hay không nhận nó, và ta nói ta không nhận nó. Các ông sẽ làm gì với nó đây? Ta cũng bị phân vân - bởi vì ở làng trước mọi người đã mang bánh kẹo tới, và ta đã nói rằng ta không cần chúng, cho nên họ phải đem về. Ta hỏi các ông, họ phải làm gì với đống bánh kẹo đó?'

Những người đó nói, 'Họ phải đã phân phát chúng ở trong làng hay tự họ phải đã ăn chúng.'

Phật nói, 'Bây giờ hãy nghĩ về các ông đi. Các ông tới với những lời xúc phạm này và ta nói, "Đủ rồi. Ta đã được kết thúc với điều này. Chẳng có gì làm cả." Các ông sẽ làm gì? Các ông sẽ phải đem chúng về. Ta cũng rất tiếc cho các ông.'

(Oshovietnam.net)
 
Dạ hổng có, em xin thưa là thuộc diện nông cạn nghĩ sao nói vậy, em ko rành thiệt, các bác thương thì giải thích thêm hộ em.

Em là người thích thuận theo tự nhiên, ko bao giờ trói, luôn cởi. :)

Tự nhiên nó là trói chứ đâu phải cởi. Luật vạn vật hấp dẫn nói thế ...
 
Phật đi ngang qua. Vài người tụ tập và họ xúc phạm ngài nhiều lắm. Ngài lắng nghe họ rất chăm chú, rất đáng yêu. Khi họ chấm dứt, ngài nói, 'Nếu các ông đã nói tất cả những điều các ông muốn nói rồi, ta có thể đi bây giờ được chứ? - bởi vì ta phải tới làng bên cạnh đúng lúc mặt trời lặn. Nếu các ông vẫn còn cái gì đó cần nói thêm nữa thì ta sẽ quay lại sau vài ngày; các ông có thể nói với ta vào lúc đó.' Nhưng ngài tuyệt đối không bị quấy rối, im lặng của ngài vẫn còn như cũ, hạnh phúc của ngài vẫn còn như cũ, rung động của ngài vẫn còn như cũ.

Những người đó thấy phân vân khó hiểu. Họ nói, 'Ông không giận chúng tôi sao? Chúng tôi đã xúc phạm ông, chúng tôi đã gọi tên cúng cơm của ông.'

Phật nói, 'Các ông phải vẫn còn phân vân khó hiểu thôi. Các ông tới chậm chút ít rồi. Các ông đáng phải tới sớm quãng mười năm trước - thế thì các ông chắc đã thành công trong việc làm rối ta. Thế thì ta không phải là người chủ riêng của mình. Bây giờ, việc xúc phạm ta là tự do của các ông, việc nhận nó hay không là tự do của ta. Ta không nhận nó. Các ông xúc phạm ta, đúng. Đó là quyết định của các ông. Ta tự do để nhận nó hay không nhận nó, và ta nói ta không nhận nó. Các ông sẽ làm gì với nó đây? Ta cũng bị phân vân - bởi vì ở làng trước mọi người đã mang bánh kẹo tới, và ta đã nói rằng ta không cần chúng, cho nên họ phải đem về. Ta hỏi các ông, họ phải làm gì với đống bánh kẹo đó?'

Những người đó nói, 'Họ phải đã phân phát chúng ở trong làng hay tự họ phải đã ăn chúng.'

Phật nói, 'Bây giờ hãy nghĩ về các ông đi. Các ông tới với những lời xúc phạm này và ta nói, "Đủ rồi. Ta đã được kết thúc với điều này. Chẳng có gì làm cả." Các ông sẽ làm gì? Các ông sẽ phải đem chúng về. Ta cũng rất tiếc cho các ông.'

(Oshovietnam.net)

tuyệt đó!
nhưng khổ cái, xúc phạm...gây happy, và xúc xong..không thấy hậu quả ngay, vì nó bay vô không trung, chẳng phải quét dọn ngay....mới căng chứ
thế lên ...con người có sở thích....đó hiiiiiiiiiiii
bỏ được thì ....sẽ được phong .......thánh hiền
.
NB: ví dụ như bà cụ răng trắng ở quê nhà Tom..bị mất con gà........"cụ" ta chửi....đến 36 phố phường hà thành ...muốn đóng cửa, tắt đèn đi ngủ.......mà kỳ thực chẳng có ai lấy......vì thằng lấy nó đã đi quảng ninh rùi. vậy là lão Tom lĩnh trọn hậu quả hiiiiiiiiiiiiiii
 
Last edited by a moderator:
Phật đi ngang qua. Vài người tụ tập và họ xúc phạm ngài nhiều lắm. Ngài lắng nghe họ rất chăm chú, rất đáng yêu. Khi họ chấm dứt, ngài nói, 'Nếu các ông đã nói tất cả những điều các ông muốn nói rồi, ta có thể đi bây giờ được chứ? - bởi vì ta phải tới làng bên cạnh đúng lúc mặt trời lặn. Nếu các ông vẫn còn cái gì đó cần nói thêm nữa thì ta sẽ quay lại sau vài ngày; các ông có thể nói với ta vào lúc đó.' Nhưng ngài tuyệt đối không bị quấy rối, im lặng của ngài vẫn còn như cũ, hạnh phúc của ngài vẫn còn như cũ, rung động của ngài vẫn còn như cũ.
(Oshovietnam.net)

Cái này chính là khái niệm vô nhiễm đó
 
Tự nhiên nó là trói chứ đâu phải cởi. Luật vạn vật hấp dẫn nói thế ...

Tự nhiên là trói rồi cởi rồi lại trói lại cởi...Luật bù trừ nói thế :)

Còn ko thì như Tom nhé, tự nhiên trói, em sẽ cởi, chịu hông? :)
 
Xúc phạm

Phật đi ngang qua. Vài người tụ tập và họ xúc phạm ngài nhiều lắm. Ngài lắng nghe họ rất chăm chú, rất đáng yêu. Khi họ chấm dứt, ngài nói, 'Nếu các ông đã nói tất cả những điều các ông muốn nói rồi, ta có thể đi bây giờ được chứ? - bởi vì ta phải tới làng bên cạnh đúng lúc mặt trời lặn. Nếu các ông vẫn còn cái gì đó cần nói thêm nữa thì ta sẽ quay lại sau vài ngày; các ông có thể nói với ta vào lúc đó.' Nhưng ngài tuyệt đối không bị quấy rối, im lặng của ngài vẫn còn như cũ, hạnh phúc của ngài vẫn còn như cũ, rung động của ngài vẫn còn như cũ.

Những người đó thấy phân vân khó hiểu. Họ nói, 'Ông không giận chúng tôi sao? Chúng tôi đã xúc phạm ông, chúng tôi đã gọi tên cúng cơm của ông.'

Phật nói, 'Các ông phải vẫn còn phân vân khó hiểu thôi. Các ông tới chậm chút ít rồi. Các ông đáng phải tới sớm quãng mười năm trước - thế thì các ông chắc đã thành công trong việc làm rối ta. Thế thì ta không phải là người chủ riêng của mình. Bây giờ, việc xúc phạm ta là tự do của các ông, việc nhận nó hay không là tự do của ta. Ta không nhận nó. Các ông xúc phạm ta, đúng. Đó là quyết định của các ông. Ta tự do để nhận nó hay không nhận nó, và ta nói ta không nhận nó. Các ông sẽ làm gì với nó đây? Ta cũng bị phân vân - bởi vì ở làng trước mọi người đã mang bánh kẹo tới, và ta đã nói rằng ta không cần chúng, cho nên họ phải đem về. Ta hỏi các ông, họ phải làm gì với đống bánh kẹo đó?'

Những người đó nói, 'Họ phải đã phân phát chúng ở trong làng hay tự họ phải đã ăn chúng.'

Phật nói, 'Bây giờ hãy nghĩ về các ông đi. Các ông tới với những lời xúc phạm này và ta nói, "Đủ rồi. Ta đã được kết thúc với điều này. Chẳng có gì làm cả." Các ông sẽ làm gì? Các ông sẽ phải đem chúng về. Ta cũng rất tiếc cho các ông.'

(Oshovietnam.net)

Em cứ nghĩ câu truyện sẽ là, ....Phật cười, lắng nghe từ tốn và nhận nó, chứ nhỉ? (wonder)
 
tuyệt đó!
nhưng khổ cái, xúc phạm...gây happy, và xúc xong..không thấy hậu quả ngay, vì nó bay vô không trung, chẳng phải quét dọn ngay....mới căng chứ
thế lên ...con người có sở thích....đó hiiiiiiiiiiii
bỏ được thì ....sẽ được phong .......thánh hiền
.
NB: ví dụ như bà cụ răng trắng ở quê nhà Tom..bị mất con gà........"cụ" ta chửi....đến 36 phố phường hà thành ...muốn đóng cửa, tắt đèn đi ngủ.......mà kỳ thực chẳng có ai lấy......vì thằng lấy nó đã đi quảng ninh rùi. vậy là lão Tom lĩnh trọn hậu quả hiiiiiiiiiiiiiii

Cụ bà răng trắng mất gà
Chửi vung tí mẹt đụng bà răng thâm
Răng thâm tốc váy ầm ầm
Tội cho Thiết lão, tụng nhầm cả kinh :))
 
ma, ma đạo phải căn cứ vào tư duy, tình cảm? hành động? như tâm tư thay đổi liên tục, cười nói..bỗng nổi giận, thù hằn......: cái này là nghề của bác Liu-Don hiiiiiiiiiii

Đúng như lão Thiết nói, thì còn gì để nói.
Nếu lão Thiết nói rồi còn gì để nói lại.
Như vậy lão Thiết cho là đúng....vô thường.


Nói lời ly gián, châm chọc bị sa vào ngạ quỷ, súc sinh. Lão thiết không sợ....hiiiiiiiii, cứ tiếp tục đi.....khứa...khứa.
 
Last edited by a moderator:
Đúng như lão Thiết nói, thì còn gì để nói.
Nếu lão Thiết nói rồi còn gì để nói lại.
Như vậy lão Thiết cho là đúng....vô thường.


Nói lời ly gián, châm chọc bị sa vào ngạ quỷ, súc sinh. Lão thiết không sợ....hiiiiiiiii, cứ tiếp tục đi.....khứa...khứa.

TKS!
đấy là câu "châm trà"......mời bác nói đó hiiiiiiiiiiiiiiiii
 
Làm phúc sợ gì phải tội :))
Không sợ phải tội, nhưng nếu gánh hộ nghiệp thì không phải ai cũng đủ định lực, khứa khứa. Tương truyền, về chuyện gánh nghiệp này có tiền kiếp của Gautama, tự xẻo thịt mình nuôi con hổ sắp chết đói, sau đó con hổ vồ xơi luôn ân nhân.
 
Không sợ phải tội, nhưng nếu gánh hộ nghiệp thì không phải ai cũng đủ định lực, khứa khứa. Tương truyền, về chuyện gánh nghiệp này có tiền kiếp của Gautama, tự xẻo thịt mình nuôi con hổ sắp chết đói, sau đó con hổ vồ xơi luôn ân nhân.

Đại ý câu chuyện đó khuyên rằng nếu có làm phước thì chọn hươu nai chứ nên tránh xa hổ báo, kể cũng là chí lý :))
 
Back
Top