VC Thiền quán liệt truyện
Mai hoa sứ giả - giang hồ từ nay nổi sóng
Tình thế lúc đó căng như dây đàn ..
Bỗng đâu nghe có tiếng cười lạnh như băng giá, phát ra từ phía cửa sổ bên hồ. Một bóng đen vụt đáp xuống giữa thiền quán, nhanh như một tia chớp. Nhìn lại thì là một nam tử ăn vận có phần kỳ lạ. Áo cà sa màu nâu, tay cầm tràng hạt, nhưng vận quần màu trắng như một thư sinh. Tóc tai râu ria của gã trông có phần dữ tợn. Người này sau khi vào quán thì hướng sang phía nhà sư áo vàng, chắp tay hành lễ:
- Lão đại, tưởng lão đại vân du đường khác nên tiểu đệ chọn đường này, ai dè lại gặp nhau ở đây. E là lão lại phải thể tất cho tiểu đệ đôi phần rồi, lâu ngày tiểu đệ đâu có được xuống núi, cũng phải vẫy vùng đôi chút cho thỏa.
Nhà sư mỉm cười đáp lễ, cũng chẳng nói gì. Gã kia nói vậy rồi cười cười, đảo mắt một vòng khắp thiền quán. Nhìn sang phía Thiết lão, hắn nói:
- Thiết bang chủ, xưa nay bang chủ đâu có giao tranh với người trong giang hồ, sao hôm nay lại xảy ra chuyện vậy. Đầu đuôi thế nào, biết đâu tại hạ có thể hóa giải được câu chuyện, chúng ta đổi thù ra bạn, chả phải là hay lắm sao?
Căn cứ vào danh tính của lão đạo sĩ, thì lão là chưởng môn của Thiết bang, một bang phái rất có thế lực vùng hạ lưu sông Cổ Nhuế. Thế lực của Thiết bang có được nhờ môn quy chặt chẽ, hành vi nghĩa hiệp, và nhờ có vị chưởng môn là một đại cao thủ đương thời. Giang hồ đồn rằng công phu Thiết chưởng của Thiết bang có nguồn gốc từ môn Thiết sa chưởng của Thiếu lâm, do vị bang chủ đầu tiên của Thiết bang là một cao đồ của Thiếu lâm hoàn tục mà lập nên bang phái. Chỉ có điều người của Thiết bang ít va chạm giang hồ, nên công phu của phái này thế nào cũng ít có người được tận mắt chứng kiến.
Lúc này lão đạo sĩ ở vào thế khó. Xuống tay cũng dở mà dừng cũng dở. Sau hai lần xuất chiêu đều không chiếm được thượng phong, lão cũng hiểu hôm nay gặp đối thủ khó chơi. Giờ bỗng dưng ở đâu xuất hiện một nhân vật rõ ràng cũng là một cao thủ, chẳng quen biết, lại đòi đứng ra phân giải. Lão không hiểu đối phương giở trò gì, và gã này với gã quê mùa kia liệu có phải cùng một phe hay không. Nếu phải thì thật khó chơi, mà không phải thì câu chuyện cũng không hề đơn giản. Chuyện không đâu tỷ võ đã là dở, giờ lại còn thêm lắm đầu mối không biết thế nào. Đúng lúc đó, gã nửa tăng nửa tục kia lại nói tiếp:
- Thiết sa chưởng của Thiết bang danh trấn giang hồ đã lâu. Tuy nhiên Lăng ba bộ cũng thật là tài tình. Tại hạ không biết thắng bại thế nào, nhưng Thiết bang chủ cũng không thể chủ quan khinh địch được đâu.
Gã này thật lắm chuyện. Câu trước ra chiều khuyên giải, câu sau lại ẩn ý ngược lại. Nên nhớ giang hồ rất trọng chữ danh. Đường đường là chưởng môn một tông phái, sao có thể vì e dè đối thủ mà rút lui đơn giản được. Câu sau của gã thực ra lại là một câu khích tướng. Xem ra gã có ý đổ thêm dầu vào lửa chứ chẳng tử tế gì. Thiết bang chủ tạm thời chưa biết phải làm thế nào. Chợt nghe gã nhà quê lè nhè:
- Mai hoa sứ giả quả nhiên lợi hại. Thân khẩu ý kiếm hợp nhất, có lẽ Mai hoa vô ảnh kiếm đã đạt tới thượng thừa. Phen này giang hồ lại một phen huyên náo rồi. Ta lại phải đi tìm chỗ khác uống rượu, chứ chốn này xem ra không còn bình yên được nữa. Thật là xúi quẩy, xúi quẩy.
Thì ra là Mai hoa kiếm khách, danh trấn giang hồ đã từ lâu. Gã này nổi danh với Mai hoa kiếm, một thứ kiếp pháp vô cùng kỳ ảo. Kỳ ảo bởi khi được thi triển bởi cao thủ thượng thặng, đối phương không còn phân biệt được đâu là người đâu là kiếm, đâu là hư đâu là thực. Kiếm chiêu biến hóa liên miên bất tuyệt như nước chảy mây trôi, không có bắt đầu không có kết thúc, không phân hư thực, công thủ, trước sau, hay nặng nhẹ. Người và kiếm hợp nhất, ý đến là kiếm đến, ý chuyển là kiếm chuyển. Đã có không biết bao nhiêu cao thủ ôm hận bởi thứ kiếm pháp kỳ lạ này.
Mai hoa sứ giả nhìn sang gã nhà quê, ánh nhìn lạnh như ánh kiếm, rồi nói:
- Chỉ bằng vào thân thủ mà nhận biết được kiếm pháp, quả là hảo thủ. Lão phu cũng từng rất muốn có dịp thưởng thức bộ pháp lăng ba, hôm nay gặp các hạ đây không biết có được chiếu cố không đây …
Nguyên gã nhà quê và sứ giả chưa từng biết nhau. Thấy gã nhà quê đoán ngay được thân phận của mình nên sứ giả cũng cảm thấy tò mò. Câu sau thì là do bản tính của gã rất thích huyên náo. Lúc trước gã muốn chọc lão đạo sĩ và tên kia động thủ, giờ lại nói muốn thử chiêu của gã kia. Cũng chưa biết ý tứ của gã thực ra là như thế nào.
Gã nhà quê lại lên tiếng, mắt gã vẫn nhìn cốc rượu:
- Mai hoa kiếm kể ra cũng là tuyệt học giang hồ. Chỉ có điều vào tay kẻ tầm thường thì cũng chẳng khác trò chơi là mấy. Mà dù có là tuyệt học, thì tại sao ta lại phải thử chiêu. Uống rượu chẳng khoái hơn sao?
Mai hoa sứ giả lạng mình qua phía Thiết chưởng môn, cười nhạt:
- Chẳng hay ý tứ của Thiết đạo sĩ thế nào đây? Việc của đạo sĩ chưa xong, tại hạ không muốn chen ngang. Tuy nhiên nếu đạo sĩ cảm thấy có thể dừng tay, thì để tại hạ lo tiếp việc của tại hạ với vị kia?
Thiết đạo sĩ nãy giờ đứng im quan sát. Lão vốn không nhanh nhẩu trong xử thế, lại gặp quá nhiều sự kiện dồn dập nên tạm thời chưa có phương án nào dứt khoát. Thấy vậy, Mai hoa sứ giả lại nói tiếp:
- Tại hạ e rằng Thiết chưởng của đạo sĩ chưa chắc có thể thủ thắng, sao đạo sĩ không thi triển Kim cương đao để giải quyết vấn đề cho nhanh rồi còn tới lượt tại hạ?
Gã nhà quê lại lên tiếng:
- Vậy là có người hạ thấp uy danh của Thiết sa chưởng rồi. Kẻ nào dám làm vậy chắc hẳn bản lãnh phải kinh thiên động địa. Có lẽ mình cũng nên dè chừng thì hơn kẻo uống rượu lại mất vui …
Rồi thì cuối cùng Thiết đạo sĩ cũng lên tiếng:
- Tại hạ vốn không mua thù chuốc oán với ai bao giờ. Hiềm là hôm nay lại gặp chuyện không thể bỏ qua. Phiền sứ giả để tại hạ giải quyết xong, tại hạ hứa sẽ không can thiệp vào chuyện của sứ giả sau này.
Dường như Mai hoa sứ giả không hiểu hoặc cố tình không hiểu, gã lại nói:
- Hay thế này đi, đạo sĩ để tại hạ thử bảnh lãnh của Lăng ba bộ trước, khi đó đạo sĩ ra tay sau thì có thể nắm chắc phần thắng hơn. Đạo sĩ nghĩ sao?
Đường đường là chưởng môn một tông phái, lại có kẻ đưa ra đề nghị như vậy, sao lão đạo sĩ có thể chấp nhận được. Vốn lão không thích nói nhiều, và ý đã quyết, nên lão không đáp mà chỉ ngưng thần, vận công, thế chưởng từ từ khởi động hướng về phía gã nhà quê.
Mai hoa sứ giả cũng không nói gì nữa. Có lẽ gã này chỉ cần có chuyện, còn ai đấu với ai, ai hơn thua với ai gã cũng chẳng cần quan tâm. Gã nhảy vụt một cái ra ngồi trên thành cửa số, mặt mũi có phần háo hức chờ xem một trận thư hùng hứa hẹn nhiều gay cấn.
Lúc đó Thiết lão đã hoàn toàn nhập thần, thế chưởng thật sự trầm trọng, hai tay lão một trên một dưới từ từ xoáy tròn, hai ống tay áo căng phồng, chứng tỏ lão đã vận đầy đủ công lực cho một đòn quyết định và không khoan nhượng. Rồi hai tay từ từ đẩy ra, chưởng phong lồng lộng, khí thế thật dũng mãnh, hướng thẳng về phía gã quê mùa.
Bất chợt, gã nhà quê cất giọng lè nhè:
- Không tiếp thì bảo ta coi thường, tiếp thì thà để sức uống rượu còn hơn. Giang hồ thật là phiền phức, phiền phức.
Giữa lúc dầu sôi lửa bỏng, gã này lại nói một câu chả đâu vào đâu. Mọi người đều cảm thấy có phần ngạc nhiên, và đòn công của Thiết lão cũng chợt khựng lại một chút. Như chỉ chờ có vậy, gã quê mùa vụt đứng dậy, xoay người, và trong chớp mắt không còn thấy gã trong vòng vây chưởng phong của Thiết lão. Chợt nhìn lại thì thấy gã đã ngồi ngay bên cạnh Mai hoa sứ giả, gần cửa sổ. Không ai kịp nhìn ra bước di chuyển của gã, chỉ thấy bóng gã nhấp nhô trong một chớp mắt, và chưởng phong của Thiết lão dường như đã đang hướng vào hư không.
Tình thế lúc đó thật khó cho Thiết lão. Tiếp tục đánh tới thì có thể động chạm tới Mai hoa sứ giả, không dưng lại thêm thù thêm oán. Mai hoa sứ giả cũng ở vào thế khó xử, ngồi im đó thì có thể bị dính đòn lây, bỏ ra chỗ khác cũng dở, vì thành ra bị gã kia chơi xỏ, ép vào thế phải bỏ chạy. Tuy nhiên, Mai hoa sứ giả đâu phải kẻ dễ bị rơi vào thế bí, gã bật cười và nói:
- Ha ha ha, ra đó là Lăng ba công phu, tại hạ cứ tưởng là thế nào, chứ như ta nhìn thấy đây thì nên gọi công phu đó là Lăng ba qui bộ, tức công phu rùa bỏ chạy rụt đầu vào cổ. Thiết đạo sĩ, Thiết sa chưởng của đạo sĩ có chiêu nào đánh rùa không? Ha ha …
Gã quê mùa phớt lờ như không nghe thấy gì, rồi chợt nghe gã ngâm nga:
Kiếm hoa một đóa hồng hồng
Không tươi không héo hoa lồng vào hoa
Tưởng đâu hoa mãi lồng hoa
Lăng ba kiềm tỏa, hoa tàn tro bay
Sứ giả nghe qua, sắc mặt có phần biến đổi. Nguyên gã là người nóng tính, dù thích trêu chọc người khác nhưng khi bị chọc lại, nhất là chế nhạo Mai hoa kiếm, thì thường là gã không chịu nổi. Gã liền lên tiếng:
- Lăng ba qui bộ công phu con rùa rụt cổ kể ra cũng không tệ, nhưng Mai hoa kiếm của ta thiên biến vạn hóa, không con rùa nào có thể rụt cổ mà yên được đâu.
Không thấy gã kia nói gì, Sứ giả lại tiếp tục:
- Sao rồi, con rùa kia, có muốn thử chiêu kéo đầu rùa của Mai hoa kiếm chăng?
Gã quê mùa lên tiếng, hướng về phía lão đạo sĩ:
- Thiết lão, đao pháp của lão không đánh được rùa, còn Mai hoa kiếm đánh được rùa, chẳng hay đao pháp của lão so với Mai hoa thế nào? Phải chăng là có phần thua sút?
(Còn nữa)
Chương 3