VC - Literature !

From: Snat,

ngày buồn, tháng chán, năm đau khổ...

THƯ GỬI ÔNG LÃNH ĐẠO Ế VỢ,

Lãnh đạo của tôi than phiền vì dạo này tôi ít viết quá. Ừ, đúng là ít viết thật. Dưng mà đâu phải tại tôi. Ít nhất thì cũng tại cái thằng facebook này, chả hiểu ti toe gì mà các cụ trực tổng đài khóa bố van vào. Các cụ nào hay uống bia hơi thì biết, khi mà nó khóa van thì bí lắm, viết lách cái gì nữa. Chưa kể dạo này oánh chứng toàn thua, bị bệnh thần kinh yếu, chân tay hay run nên ảnh hưởng nặng nề đến quyền cước. Thân thủ chưa động đậy có khi ngã bổ chửng rồi đấy chứ.

Tôi thì loay hoay mà chả biết giải thích thế nào cho cặn kẽ. Tính lãnh đạo cẩn thận nên nói Đông có khi hiểu Tây, mệt lắm. Sáng nay đọc báo thấy có bác nhà báo nào kể, ở bên châu Úc nuôi bò sữa, người ta cho ăn đến cả chục bó cỏ 1 ngày mới đủ cho bò có sữa. Ờ đúng rồi, vậy là mình báo cáo ngay là mình chả có cỏ ăn nên làm gì có sữa, mà mua VNM thì mãi ko tăng giá. Thế là lãnh đạo trợn mắt hỏi: " Cậu ăn cỏ? Điên à, làm người ko muốn lại muốn làm bò. Mà bò gì ko làm đi làm bò sữa. Chả hiểu."

Đúng rồi. Lãnh đạo chưa có người yêu nên chả hiểu. Dù có phải ăn cỏ thật, nhưng làm cái con bò sữa ấy hàng ngày vẫn được các cô gái Sakura Hà Lan nắn bóp, vắt đều đều. Thế mới đáng công làm bò chứ.

Lãnh đạo hàng ngày vẫn ca cẩm rằng chúng mày có vợ thì hay ho cái gì cơ chứ. Hôn nhân giống như cái toilet, người ở ngoài muốn vào, người ở trong muốn ra. Dưng mà lãnh đạo lầm to, khái niệm đó xưa lắm rồi. Lãnh đạo chưa có người yêu nên chả hiểu, vợ và người yêu là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Tình yêu của con người thì vĩ đại lắm, cao cả lắm, ai mà chả hướng tới hàng ngày. Nó cũng giống như bò sữa nhớ cô gái Hà Lan ấy, nên dù có vợ thì bọn tôi vẫn là bọn chưa có người yêu, vẫn luôn phải tìm kiếm tình yêu. Đôi lúc, chỉ ước ao có một cô gái xinh tươi tên Hà Lan đứng trước mặt, để được thản nhiên hát quảng cáo như bao đứa trẻ: "Tôi yêu cô gái Hà lan"

Nhiều người, trong đó có lãnh đạo, thực sự ko hiểu rằng tình yêu là con đường nhọc nhằn trải dài suốt cả cuộc đời. Ổ gà, hầm chông, hố hiếc tất nhiên là phải có. Hôn nhân chỉ là một trạm dừng chân nhỏ nhoi ven đường, ko phải quá quan trọng, bởi lẽ ngoài hôn nhân còn có một tỷ cái miles stone ở trước mặt. Nhưng vì thế nên người ta luôn đổ lỗi tất cho hôn nhân với cả đống mệt mỏi và gian lao.

Giải thích quá trình cách mạng này thế nào nhỉ? Tích phân một chút cho có tí lý sự. Tại sao gọi là GIAN? Đơn giản thôi: Gian là khổ cực. Hôn nhân thì gắn với khổ cực chứ còn gì nữa. Đó là điều rõ như ban ngày, đến trẻ con cũng hiểu. Những ai đã lấy vợ như tôi cảm nhận rất rõ, còn chưa lấy vợ như lãnh đạo thì ở level cao hơn: cảm nhận cực kỳ rõ. Nhưng cũng chỉ là cảm nhận mà thôi. Còn để hiểu nó chắc câu chuyện còn dài lắm.

Còn khía cạnh khác mà ít người nhắc đến. Người đời đã nặng nề hóa, phức tạp hóa hôn nhân, biến nó thành thứ to tát với những núi áp lực nặng trĩu. Vì thế gọi là GIAN, vì người đời đã không trung thực. Nó ko thực sự cực hình như thế. Những người chưa vợ, không người yêu như lãnh đạo luôn có cảm giác ám ảnh về tình yêu như một trò đỏ đen của định mệnh. Với họ, tình yêu sẽ đi kèm với những bấp bênh trước mặt. Họ nhâng lên đặt xuống, họ sợ khi yêu rồi đi tiếp sẽ lỡ bước sa chân, hay đánh đổi cả tháng năm dài phía trước trong tăm tối.

Cũng chỉ tại cái lý thuyết phức tạp hóa quái quỷ ở trên đã đầu độc họ. Họ không biết tình yêu là mệnh đề luôn đi kèm cuộc đời. Kể cả khi có vợ rồi thì vẫn phải đi tìm tình yêu, đi tìm người yêu. Vì khi có vợ rồi thì ta trở thành không có người yêu. Khi có được người yêu rồi thì lại phát sinh xung đột giữa vợ và người yêu. Rồi có thể ván bài xóa đi người ta tiếp tục vật vã đi tìm tình yêu mới. Chu trình ấy không bao giờ dừng lại. Cho đến khi bạc tóc, bạn có thể vẫn nói đến tình yêu của bạn, dù nàng thơ lúc ấy có thể là một cụ già rụng hết răng mà bây giờ nhắm mắt cũng ko dám nghĩ tới. Cái này chính là LAO đấy. Đâm lao phải theo lao mà..Hà hà...

Hãy sống thật tự do. Những người có gia đình như tôi mới thấy tình yêu toàn là màu hồng phía trước, vì đơn giản nó không có áp lực, nó chỉ đem lại nụ cười và hạnh phúc. Tôi thực sự hiểu và chấp nhận tình yêu đi cùng mình đến cuối cuộc đời dù có phải chịu đao búa gì đi chăng nữa. Tôi sẵn sàng hát với cô PG của Dutch Lady: " Tôi yêu cô gái Hà Lan", dù đó là hội chợ sữa đông nghẹt người. Thực sự, tôi đang không có người yêu và tôi có quyền đi tìm tình yêu của mình.

Dưng đó là câu chuyện của tôi, chỉ tiếc rằng lãnh đạo thì không được như thế. Lãnh đạo luôn sẵn sàng bịt mồm không cho hát câu hát ấy. Không phải tôi là người hát dở như Chaien, cũng không phải lãnh đạo không muốn quảng cáo ko công cho Dutch Lady.Lý do chỉ đơn giản vì phòng bên cạnh của lãnh đạo có cô đồng nghiệp tên Phạm Thị Hà Lan, cao khoảng thước bảy, người vạm vỡ, mắt sắc, giọng nói sang sảng như chuông đồng. Và đặc biệt, cô ấy chưa lấy chồng.

Nếu mà nói Đông rồi hiểu Tây thì cuộc đời nhiều sự phức tạp lắm. Mà sau cái phức tạp ấy là muôn vàn rắc rối. Những mầm rắc rối ấy nảy sinh không hiểu sẽ mọc thành cây gì nữa. Ôi cuộc sống, có thực sự chỉ là vòng tròn quẩn quanh không lối thoát ko? Sao chúng ta cứ bị kìm hãm trong những giới hạn thật logic đó để rồi cuộc sống của mình dần trở nên nhạt nhẽo và vô vị.

Sêkhôp có kể câu chuyện về chàng trai và một cô gái cùng đi trượt tuyết. Đường trượt rất dốc và cô gái rất sợ. Trên đường trượt, chàng trai thầm thì : "Anh yêu em". Để rồi dù sợ nhưng cô gái vẫn muốn trượt nữa. Cô không tin đó chỉ là lời do gió mang đến. Tại sao ta không thả tình yêu vào gió để mang đến niềm vui cho mọi người nhỉ. Dù gì thì cũng phải đi cũng nỗi khổ sở Tình Yêu đến suốt đời cơ mà...

..." Đường tình yêu là con đường đau khổ

Dấn thân vô là phải chịu xiềng gông
Là vai kề ngực, là má kề mông
Là cuộc sống coi như còn phần dưới..."

Có người có nói thế...
 
From: Snat,

ngày buồn, tháng chán, năm đau khổ...

THƯ GỬI ÔNG LÃNH ĐẠO Ế VỢ,

Lãnh đạo của tôi than phiền vì dạo này tôi ít viết quá. Ừ, đúng là ít viết thật. Dưng mà đâu phải tại tôi. Ít nhất thì cũng tại cái thằng facebook này, chả hiểu ti toe gì mà các cụ trực tổng đài khóa bố van vào. Các cụ nào hay uống bia hơi thì biết, khi mà nó khóa van thì bí lắm, viết lách cái gì nữa. Chưa kể dạo này oánh chứng toàn thua, bị bệnh thần kinh yếu, chân tay hay run nên ảnh hưởng nặng nề đến quyền cước. Thân thủ chưa động đậy có khi ngã bổ chửng rồi đấy chứ.


Nhiều người, trong đó có lãnh đạo, thực sự ko hiểu rằng tình yêu là con đường nhọc nhằn trải dài suốt cả cuộc đời. Ổ gà, hầm chông, hố hiếc tất nhiên là phải có. Hôn nhân chỉ là một trạm dừng chân nhỏ nhoi ven đường, ko phải quá quan trọng, bởi lẽ ngoài hôn nhân còn có một tỷ cái miles stone ở trước mặt. Nhưng vì thế nên người ta luôn đổ lỗi tất cho hôn nhân với cả đống mệt mỏi và gian lao.

Giải thích quá trình cách mạng này thế nào nhỉ? Tích phân một chút cho có tí lý sự. Tại sao gọi là GIAN? Đơn giản thôi: Gian là khổ cực. Hôn nhân thì gắn với khổ cực chứ còn gì nữa. Đó là điều rõ như ban ngày, đến trẻ con cũng hiểu. Những ai đã lấy vợ như tôi cảm nhận rất rõ, còn chưa lấy vợ như lãnh đạo thì ở level cao hơn: cảm nhận cực kỳ rõ. Nhưng cũng chỉ là cảm nhận mà thôi. Còn để hiểu nó chắc câu chuyện còn dài lắm.

Còn khía cạnh khác mà ít người nhắc đến. Người đời đã nặng nề hóa, phức tạp hóa hôn nhân, biến nó thành thứ to tát với những núi áp lực nặng trĩu. Vì thế gọi là GIAN, vì người đời đã không trung thực. Nó ko thực sự cực hình như thế. Những người chưa vợ, không người yêu như lãnh đạo luôn có cảm giác ám ảnh về tình yêu như một trò đỏ đen của định mệnh. Với họ, tình yêu sẽ đi kèm với những bấp bênh trước mặt. Họ nhâng lên đặt xuống, họ sợ khi yêu rồi đi tiếp sẽ lỡ bước sa chân, hay đánh đổi cả tháng năm dài phía trước trong tăm tối.

Cũng chỉ tại cái lý thuyết phức tạp hóa quái quỷ ở trên đã đầu độc họ. Họ không biết tình yêu là mệnh đề luôn đi kèm cuộc đời. Kể cả khi có vợ rồi thì vẫn phải đi tìm tình yêu, đi tìm người yêu. Vì khi có vợ rồi thì ta trở thành không có người yêu. Khi có được người yêu rồi thì lại phát sinh xung đột giữa vợ và người yêu. Rồi có thể ván bài xóa đi người ta tiếp tục vật vã đi tìm tình yêu mới. Chu trình ấy không bao giờ dừng lại. Cho đến khi bạc tóc, bạn có thể vẫn nói đến tình yêu của bạn, dù nàng thơ lúc ấy có thể là một cụ già rụng hết răng mà bây giờ nhắm mắt cũng ko dám nghĩ tới. Cái này chính là LAO đấy. Đâm lao phải theo lao mà..Hà hà...

Hãy sống thật tự do. Những người có gia đình như tôi mới thấy tình yêu toàn là màu hồng phía trước, vì đơn giản nó không có áp lực, nó chỉ đem lại nụ cười và hạnh phúc. Tôi thực sự hiểu và chấp nhận tình yêu đi cùng mình đến cuối cuộc đời dù có phải chịu đao búa gì đi chăng nữa. Tôi sẵn sàng hát với cô PG của Dutch Lady: " Tôi yêu cô gái Hà Lan", dù đó là hội chợ sữa đông nghẹt người. Thực sự, tôi đang không có người yêu và tôi có quyền đi tìm tình yêu của mình.

Dưng đó là câu chuyện của tôi, chỉ tiếc rằng lãnh đạo thì không được như thế. Lãnh đạo luôn sẵn sàng bịt mồm không cho hát câu hát ấy. Không phải tôi là người hát dở như Chaien, cũng không phải lãnh đạo không muốn quảng cáo ko công cho Dutch Lady.Lý do chỉ đơn giản vì phòng bên cạnh của lãnh đạo có cô đồng nghiệp tên Phạm Thị Hà Lan, cao khoảng thước bảy, người vạm vỡ, mắt sắc, giọng nói sang sảng như chuông đồng. Và đặc biệt, cô ấy chưa lấy chồng.

Sêkhôp có kể câu chuyện về chàng trai và một cô gái cùng đi trượt tuyết. Đường trượt rất dốc và cô gái rất sợ. Trên đường trượt, chàng trai thầm thì : "Anh yêu em". Để rồi dù sợ nhưng cô gái vẫn muốn trượt nữa. Cô không tin đó chỉ là lời do gió mang đến. Tại sao ta không thả tình yêu vào gió để mang đến niềm vui cho mọi người nhỉ. Dù gì thì cũng phải đi cũng nỗi khổ sở Tình Yêu đến suốt đời cơ mà...

..." Đường tình yêu là con đường đau khổ

Dấn thân vô là phải chịu xiềng gông
Là vai kề ngực, là má kề mông
Là cuộc sống coi như còn phần dưới..."

Khứa khứa, xem ra chú học được văn phong của Lê thị Liên Hoan đến 7 thành rồi. Mà khéo lắm, ảo diệu lắm. Đọc sơ qua thì thấy đó là Tá văn sát nhân (Mượn văn bem người) nhưng trong lời lẽ thì là "Chỉ tang mạ hòe" (Chỉ cây dâu, mắng cây hòe- dân ta nôm na gọi là chỉ chó, mắng mèo). Ngẫm thêm chút thì hóa ra là Sấn hỏa đả kiếp (phóng hỏa để thừa cơ ... làm việc).
Thư là Sờ nách gửi xếp Ớ vệ, thì đây:
Nếu mà nói Đông rồi hiểu Tây thì cuộc đời nhiều sự phức tạp lắm. Mà sau cái phức tạp ấy là muôn vàn rắc rối. Những mầm rắc rối ấy nảy sinh không hiểu sẽ mọc thành cây gì nữa. Ôi cuộc sống, có thực sự chỉ là vòng tròn quẩn quanh không lối thoát ko? Sao chúng ta cứ bị kìm hãm trong những giới hạn thật logic đó để rồi cuộc sống của mình dần trở nên nhạt nhẽo và vô vị.
Dường như cải đang nhú chồi ven sông Hồng...
 
Anh ơi, em đang thất nghiệp, viết tí mua vui cho đỡ chông chênh. Anh miêu tả nghe như tựu thành Cửu Âm Bạch Cốt Trảo rồi đấy. Sờ nách chỉ cho em mượng Tam Âm Chân Kinh thôi, còn lâu mới đạt đến thành của Cửu Âm Chân Kinh...

Dưng mà anh em đọc thấy buồn cười tí ti là được...Giản dị thế thôi..
 
CHUYỆN VÃN NGÀY SINH NHẬT

Chàng xuất hiện bất ngờ như một cơn gió. Một nụ cười tươi tắn. Và có cả hoa nữa, dường như mọi thứ đều hoàn hảo.

- Chúc em sinh nhật vui vẻ nhé. Chúc tuổi mới nhiều niềm vui và em mãi mãi tươi trẻ.

“ Hm…đầu 3 rồi..có vẻ cũng hơi giừ đấy nhỉ”. Chàng tự nhủ..

- Ơ, cám ơn anh. Nhưng năm nay sang đầu 3, giừ rồi còn gì. Nàng khẽ khàng đáp và mỉm cười.

“ Không trẻ lắm, nhưng dù sao phom người mình vẫn còn ngon hơn ối cô, kể cả đội 9x bên phòng Hành chính ấy chứ”. Nàng thầm nghĩ.

- Ôi, em lại tự kỷ rồi. Dáng em nhìn đằng sau còn ngon hơn tuyển trẻ phòng bên cạnh đấy.

“ Khen đằng sau cho chắc, phần mặt tiền để tính sau”. Chàng lẩm bẩm.

- Thế phía trước chắc trông xuống cấp lắm hả anh?

“ Xem thế nào nào. Gã vẫn thường khen mình tưoi trẻ mà...”

- Làm gì nghiêm trọng thế. Em cười đi xem nào. Chà..chà. Nụ cười còn tươi tắn lắm...

“ Đúng là phụ nữ, toàn quan tâm linh tinh...”

- Anh lại đi vào mấy thứ linh tinh rồi. Cái chủ đề chính ấy...em làm gì còn sức hút như mấy em gái trẻ kia chứ.

“ Nhưng may là mình không giống mấy em 9x kia, hời hợt chết đi được”

- Không, không. Lớp trẻ bây giờ bồng bột và hời hợt lắm. Thêm một tuổi là thêm chiều sâu cho vẻ đẹp của mình đấy.

...........................................................

...........................................................

- Thêm một tuổi có khác, rất chín chắn và sâu sắc. Tuy nhiên anh phê bình em vì hơi thiếu tự tin.

“ Gừng già quá, mình bỏng mồm rồi. Câu nào hỏi cũng 99% là của cáo”

- Có gì tự ti đâu anh. Em đề cập đến 99% sự thật đấy chứ

“ Chàng dạo này nói chuyện tinh tế quá đi...”
 
Last edited by a moderator:
Thớt dạo này ế hàng quá...E làm tí nhân lúc chứng đang xuống cho khuây khỏa vậy...
 
CHUYỆN VÃN NGÀY SINH NHẬT

Chàng xuất hiện bất ngờ như một cơn gió. Một nụ cười tươi tắn. Và có cả hoa nữa, dường như mọi thứ đều hoàn hảo.

- Chúc em sinh nhật vui vẻ nhé. Chúc tuổi mới nhiều niềm vui và em mãi mãi tươi trẻ.

“ Hm…đầu 3 rồi..có vẻ cũng hơi giừ đấy nhỉ”. Chàng tự nhủ..

- Ơ, cám ơn anh. Nhưng năm nay sang đầu 3, giừ rồi còn gì. Nàng khẽ khàng đáp và mỉm cười.

“ Không trẻ lắm, nhưng dù sao phom người mình vẫn còn ngon hơn ối cô, kể cả đội 9x bên phòng Hành chính ấy chứ”. Nàng thầm nghĩ.

- Ôi, em lại tự kỷ rồi. Dáng em nhìn đằng sau còn ngon hơn tuyển trẻ phòng bên cạnh đấy.

“ Khen đằng sau cho chắc, phần mặt tiền để tính sau”. Chàng lẩm bẩm.

- Thế phía trước chắc trông xuống cấp lắm hả anh?

“ Xem thế nào nào. Gã vẫn thường khen mình tưoi trẻ mà...”

- Làm gì nghiêm trọng thế. Em cười đi xem nào. Chà..chà. Nụ cười còn tươi tắn lắm...

“ Đúng là phụ nữ, toàn quan tâm linh tinh...”

- Anh lại đi vào mấy thứ linh tinh rồi. Cái chủ đề chính ấy...em làm gì còn sức hút như mấy em gái trẻ kia chứ.

“ Nhưng may là mình không giống mấy em 9x kia, hời hợt chết đi được”

- Không, không. Lớp trẻ bây giờ bồng bột và hời hợt lắm. Thêm một tuổi là thêm chiều sâu cho vẻ đẹp của mình đấy.

...........................................................

...........................................................

- Thêm một tuổi có khác, rất chín chắn và sâu sắc. Tuy nhiên anh phê bình em vì hơi thiếu tự tin.

“ Gừng già quá, mình bỏng mồm rồi. Câu nào hỏi cũng 99% là của cáo”

- Có gì tự ti đâu anh. Em đề cập đến 99% sự thật đấy chứ

“ Chàng dạo này nói chuyện tinh tế quá đi...”

rất đúng diễn biến tâm lý....hehehehe
 
NGÀY THƯỜNG NHẬT

Một buổi sáng Chủ Nhật êm ả. Nắng sáng, trời trong. Gió mùa thu mơ màng, lả lướt.

Người vợ bước ra từ phòng ngủ, khẽ vươn vai.

" Ôi, anh yêu. Sớm thế này đã lụi cui báo chí rồi. Làm gì mà chăm chỉ thế."

Cái lão hủi này. Sáng nào dậy cũng nằm ườn chờ mình phục vụ. Người vợ nghĩ.

"Ồ, em dậy sớm thế. Buồn ngủ thì nằm thêm đi. Chủ Nhật mà."

Không đọc báo thì làm gì trong lúc đợi bữa sáng. Sáng nào cũng nằm ươn người ra.

" Không sao, không sao. Em đi nấu bữa sáng đây."

Ước gì mình được nằm thêm chút nữa. Hm. Lão ấy có chân tay mà chả biết động vào việc gì. Người vợ nghĩ

" Thật là tuyệt. Con sóc nhỏ của anh chả ai nhanh bằng"

Dài dòng. Nhanh cái chân lên. Người chồng nghĩ.

Thế rồi nhà bếp hoạt động, tỏa hương. Có tiếng xèo xèo khẽ reo.

" Xong rồi đây. Mình ăn mì xào nhé." Cô vợ bước lên đem theo đĩa mì nghi ngút khói.

" Ôi, thật tuyệt. Mì xào à. Anh thích nhất món đó."

Lại mì. Hình như cô ta chả biết làm gì ngoài món mì xào cả. Người chồng nghĩ.

Lại mì. Hình như lão ấy chả biết ăn món gì ngoài mì xào cả. Người vợ nghĩ.

Và cứ thế, sáng cứ nắng trong. Gió vẫn mát lành. Cuộc đời êm dịu cứ nhẹ nhàng trôi qua.

Mọi ngày như vậy. Cuộc sống luôn đẹp, bay bổng, nhẹ nhàng.

Cuộc sống của những ngày thường nhật như thế...
 
Chứng khoán là một mind game. Để minh họa cho mấy thuyết âm mưu, dương mưu của các cao thủ, em pót lại câu chuyện này để mọi người đọc chơi...
 
Em Q. cũng thuộc loại sống nội tâm đấy anh ơi, không hiểu giờ dung nhan thế nào...mong là đừng sề ....
 
2 Ông này đụng hàng à??? haaaaaa cái đất này thật là nhỏ.

Hôm nọ anh uống say thế éo nào thế. Em nói rõ là bạn gái cũ của em là thần tượng chủ tịt mà...hê hê. Sướng âm ỉ mấy hôm...
 
Hôm nọ anh uống say thế éo nào thế. Em nói rõ là bạn gái cũ của em là thần tượng chủ tịt mà...hê hê. Sướng âm ỉ mấy hôm...

oái !!!! có nghĩa là chủ tịt ước mong được đổ vỏ cho mày à. haaaaaaaaa =)) =)) =))
 
oái !!!! có nghĩa là chủ tịt ước mong được đổ vỏ cho mày à. haaaaaaaaa =)) =)) =))

Thần tượng có nghĩa là chỉ đứng từ xa, ngắm và mơ ước thôi chứ đổ vỏ cũng chưa có chỗ đâu anh...Thế em mới sướng...kê kê...
 
Thần tượng có nghĩa là chỉ đứng từ xa, ngắm và mơ ước thôi chứ đổ vỏ cũng chưa có chỗ đâu anh...Thế em mới sướng...kê kê...

Nhục quá chủ tịch ơi...chém gió với a e gái gú ngất trời hóa ra chỉ có vậy. Anh cứ chém.....

Nỗi nhục nào hơn nỗi nhục này =)) =))
 
Last edited by a moderator:
NGÀY THƯỜNG NHẬT

Một buổi sáng Chủ Nhật êm ả. Nắng sáng, trời trong. Gió mùa thu mơ màng, lả lướt.

Người vợ bước ra từ phòng ngủ, khẽ vươn vai.

" Ôi, anh yêu. Sớm thế này đã lụi cui báo chí rồi. Làm gì mà chăm chỉ thế."

Cái lão hủi này. Sáng nào dậy cũng nằm ườn chờ mình phục vụ. Người vợ nghĩ.

"Ồ, em dậy sớm thế. Buồn ngủ thì nằm thêm đi. Chủ Nhật mà."

Không đọc báo thì làm gì trong lúc đợi bữa sáng. Sáng nào cũng nằm ươn người ra.

" Không sao, không sao. Em đi nấu bữa sáng đây."

Ước gì mình được nằm thêm chút nữa. Hm. Lão ấy có chân tay mà chả biết động vào việc gì. Người vợ nghĩ

" Thật là tuyệt. Con sóc nhỏ của anh chả ai nhanh bằng"

Dài dòng. Nhanh cái chân lên. Người chồng nghĩ.

Thế rồi nhà bếp hoạt động, tỏa hương. Có tiếng xèo xèo khẽ reo.

" Xong rồi đây. Mình ăn mì xào nhé." Cô vợ bước lên đem theo đĩa mì nghi ngút khói.

" Ôi, thật tuyệt. Mì xào à. Anh thích nhất món đó."

Lại mì. Hình như cô ta chả biết làm gì ngoài món mì xào cả. Người chồng nghĩ.

Lại mì. Hình như lão ấy chả biết ăn món gì ngoài mì xào cả. Người vợ nghĩ.

Và cứ thế, sáng cứ nắng trong. Gió vẫn mát lành. Cuộc đời êm dịu cứ nhẹ nhàng trôi qua...

He...he...Tình yêu và lý trí luôn tồn tại !
Arrow...viết ngày càng lên tay...:)):))
 
Hà Nội mùa sang nồng nàn hoa sữa

Hà Nội đã vào thu, tiết trời sắc se lành lạnh khi đêm về. Bầu trời luôn xanh ngắt một màu xanh dịu dàng đằm thắm thiết tha và rất lãng mạn. Đó cũng là mùa hoa sữa bắt đầu tỏa hương thơm nồng nàn miên man thật khó tả. Để rồi khi ai đó sinh ra và lớn lên ở nơi này đi xa cũng luôn nhớ về những mùa hoa nồng nàn ngát hương khi mùa thu về.

Không biết từ bao giờ mà Hà Nội có loài cây này. Vài năm về trước hoa sữa được trồng nhiều ở các ngõ phố. Nay thì không còn nhiều. Nhưng nếu tản bộ qua một vài con đường Hà Nội, thì cũng không khó gì, vẫn gặp đâu đó loài cây hoa sữa. Thân cây cao tới gần 20m, tán lá vươn cao, xòe rộng, tỏa bóng che mát những ngày nắng lên thật thích, dáng cây đẹp, cành đan xen khúc khuỷu. Khác với nhiều loại cây, lá cây hoa sữa phát triển từng đốt, mỗi đốt thường xòe ra từ sáu đến bảy lá. Từ những đốt cành nảy ra những nhánh nhỏ vươn về mọi phía, bấm vào cành non thấy chảy ra chất nhựa có mầu trắng như sữa, phải chăng vì thế mà dân gian gọi là cây sữa. Cùng với hoa dạ lan, nhài, trà mi, nguyệt quế... hương hoa sữa chỉ thơm về đêm.

Người ta vẫn nhớ về một con đường, một không gian tĩnh lặng khi đi ngang đường Nguyễn Du, có hồ nước lung linh khiêm nhường mà thơ mộng. Những đêm đầu đông, trong mịt mờ của sương khuya giăng lành lạnh, sắc se cả cõi lòng. Ngồi bên hồ Thiền Quang, dù ở bờ bên kia, vẫn ngửi thấy mùi hoa sữa nồng nàn ngát hương. Có phải chăng mùi hương hoa sữa thơ mộng nồng nàn, dễ khắc vào kỷ niệm tình yêu những nỗi nhớ bâng khuâng thiết tha ấy?

Hoa sữa trên đường phố Hà Nội từ lâu đã đi vào thi ca nhạc họa... Làm xốn xang xao xuyến biết bao bao tâm hồn. Ai không khỏi bâng khuâng ngậm ngùi khi nghe câu hát:
" Em ơi Hà Nội phố, ta còn em mùi hoàng lan, ta còn em mùi hoa sữa..."
Rồi cứ miên man thổn thức chút gì đó của một thời áo trắng tinh khôi vừa đi qua trong đời mình...
"Hoa sữa thôi rơi, em bên tôi những chiều tan lớp..."

Những lời ca đó đã khắc sâu vào Hà Nội dấu yêu thêm nhiều điều thơ mộng sâu lắng nồng nàn thiết tha... Để khi đi xa... chợt bàng hoàng thổn thức khi mùa sang. Tiết trời đã tàn thu và lại chuyển sang đông khi hoa sữa bắt đầu tỏa hương nồng nàn. Một cảm xúc một hoài mong khắc khoải nhớ về Hà Nội có một mùa hoa luôn tỏa hương bay ngạt ngào nồng nàn theo từng cơn gió.

Hà Nội mùa sang vẫn nồng nàn mùa hoa sữa... đung đưa theo từng cơn gió thu gọi đông về... Se se lành lạnh một nỗi nhớ bâng khuâng...
 
Back
Top