Bình An
Well-Known Member
Trong sân có một căn nhà gạch thấp lè tè. Lão Tôm chỉ cho tôi một căn buồng nhỏ để đồ đạc nằm ở góc nhà chẳng khác gì giếng mỏ Mũi Dài không có lối ra.
Lão tự hào bảo tôi:
- Trước đây Sói Con thường ở đây. Thật đáng tiếc chàng trai đó bị treo cổ rồi. Và thuần túy chỉ vì một sự hiểu lầm.
- Tôi chẳng để ý gì đến cái chuyện Sói Con ấy cả, lão lấy những thứ đó với giá hai lần năm nhé.
Lời nói đó làm lão Tôm thích thú:
- Grếch, cậu không sợ thiệt đâu. Cậu hãy nghe tôi nói nhớ! Tôi xưa nay vẫn thích những người nổi tiếng ở đây. Cậu ấy à, tôi xem ra là một tay giang hồ kỳ cựu đấy. Cậu nghỉ đi chút đã. Tôi sẽ đi lấy quần áo để cậu thay, rửa mặt mũi rồi lên phòng lớn. Hôm nay tôi sẽ chuẩn bị cho khách một bữa ăn tối ngon lành. Xúp thịt bò này, sau đến món thịt cừu nấu khoai tây. Còn rượu thì một cốc thôi, uống nhiều sẽ trả thêm tiền.
Lão Tôm vừa nói vừa đi ra để tôi ở lại chỗ ở mới…
Lúc sắp đi, lão lại bật công tắc đèn đến tách một cái. Đèn bật sáng như từ biệt tôi. Bán đi chiếc đèn tôi cũng thấy tiếc vì thực ra chỉ bán chiếc bi-đông cũng đủ rồi. Lúc tôi ở dưới giếng mỏ, chiếc đèn là người bạn đường duy nhất và trung thành của tôi. Không có chiếc đèn ấy có lẽ tôi không bò ra được khỏi cái giếng mỏ Mũi Dài đáng sợ đó.
Tôi nằm trên một cái đi-văng cũ nghỉ ngơi chừng mười lăm phút. Có người gõ cửa. Ngoài cửa xuất hiện một em bé gái bẩn thỉu đi chân đất.
Em bé gái the thé bảo tôi:
- Ông chủ sai cháu mang quần áo đến và bảo nói với chú rằng khi ăn cơm mặc bộ này rất thích hợp ạ.
Đôi mắt của cô bé long lanh, nom như đôi mắt thủy tinh gắn trên những chú chuột đồ chơi ấy. Em bé gái mở cái bọc ra nói lí nha lí nhí:
- Cháu tên là Kết. Công việc của cháu là thay nước trong chum. Cháu còn lau sàn và lau bụi bặm. Nếu chú cần gì thì chú ra sân gọi: “Kết, lại đây!” cháu sẽ lại ngay ạ! Cháu còn rửa rau và thái rau ở trong bếp…
- Cháu mấy tuổi? – Tôi hỏi.
Thấy cô bé nói năng một cách hoạt bát, sinh động và tính tình hồn nhiên, cởi mở tôi thấy có thiện cảm. Em bé tin tôi, kể lại cho tôi nghe nhiều chuyện.
- Cháu chín tuổi ạ.
Từ ngoài sân vọng lại tiếng đàn bà chanh chua:
- Kết ơi, lại đây!
Cô bé cười tinh nghịch:
- Đó là bà Bơ-rít-giơ gọi đấy! Cứ để cho bà ta gọi, bà ta cũng chẳng chết đâu mà sợ.
- Kết ạ, cháu để người khác chờ thật không nên chút nào. – Tôi nghiêm nghị bảo cô bé. Và thế là cô bé vội vã chạy đi.
Tôi rửa mặt và nhìn thấy khuôn mặt không quen thuộc của mình ở trong tấm gương treo trên chậu rửa mặt.
Lão Tôm cho mang lại cho tội một chiếc áo bơ-lu-dông đã rách, một chiếc quần có dây đeo và một chiếc mũ kê-pi. Tôi nghĩ thầm: “Ngày mai tôi sẽ kể lại cho tất cả mọi người ở Ê-xu-ô-rơ nghe, sau đó sẽ đi tính nợ với Đô-bi.”
Lão tự hào bảo tôi:
- Trước đây Sói Con thường ở đây. Thật đáng tiếc chàng trai đó bị treo cổ rồi. Và thuần túy chỉ vì một sự hiểu lầm.
- Tôi chẳng để ý gì đến cái chuyện Sói Con ấy cả, lão lấy những thứ đó với giá hai lần năm nhé.
Lời nói đó làm lão Tôm thích thú:
- Grếch, cậu không sợ thiệt đâu. Cậu hãy nghe tôi nói nhớ! Tôi xưa nay vẫn thích những người nổi tiếng ở đây. Cậu ấy à, tôi xem ra là một tay giang hồ kỳ cựu đấy. Cậu nghỉ đi chút đã. Tôi sẽ đi lấy quần áo để cậu thay, rửa mặt mũi rồi lên phòng lớn. Hôm nay tôi sẽ chuẩn bị cho khách một bữa ăn tối ngon lành. Xúp thịt bò này, sau đến món thịt cừu nấu khoai tây. Còn rượu thì một cốc thôi, uống nhiều sẽ trả thêm tiền.
Lão Tôm vừa nói vừa đi ra để tôi ở lại chỗ ở mới…
Lúc sắp đi, lão lại bật công tắc đèn đến tách một cái. Đèn bật sáng như từ biệt tôi. Bán đi chiếc đèn tôi cũng thấy tiếc vì thực ra chỉ bán chiếc bi-đông cũng đủ rồi. Lúc tôi ở dưới giếng mỏ, chiếc đèn là người bạn đường duy nhất và trung thành của tôi. Không có chiếc đèn ấy có lẽ tôi không bò ra được khỏi cái giếng mỏ Mũi Dài đáng sợ đó.
Tôi nằm trên một cái đi-văng cũ nghỉ ngơi chừng mười lăm phút. Có người gõ cửa. Ngoài cửa xuất hiện một em bé gái bẩn thỉu đi chân đất.
Em bé gái the thé bảo tôi:
- Ông chủ sai cháu mang quần áo đến và bảo nói với chú rằng khi ăn cơm mặc bộ này rất thích hợp ạ.
Đôi mắt của cô bé long lanh, nom như đôi mắt thủy tinh gắn trên những chú chuột đồ chơi ấy. Em bé gái mở cái bọc ra nói lí nha lí nhí:
- Cháu tên là Kết. Công việc của cháu là thay nước trong chum. Cháu còn lau sàn và lau bụi bặm. Nếu chú cần gì thì chú ra sân gọi: “Kết, lại đây!” cháu sẽ lại ngay ạ! Cháu còn rửa rau và thái rau ở trong bếp…
- Cháu mấy tuổi? – Tôi hỏi.
Thấy cô bé nói năng một cách hoạt bát, sinh động và tính tình hồn nhiên, cởi mở tôi thấy có thiện cảm. Em bé tin tôi, kể lại cho tôi nghe nhiều chuyện.
- Cháu chín tuổi ạ.
Từ ngoài sân vọng lại tiếng đàn bà chanh chua:
- Kết ơi, lại đây!
Cô bé cười tinh nghịch:
- Đó là bà Bơ-rít-giơ gọi đấy! Cứ để cho bà ta gọi, bà ta cũng chẳng chết đâu mà sợ.
- Kết ạ, cháu để người khác chờ thật không nên chút nào. – Tôi nghiêm nghị bảo cô bé. Và thế là cô bé vội vã chạy đi.
Tôi rửa mặt và nhìn thấy khuôn mặt không quen thuộc của mình ở trong tấm gương treo trên chậu rửa mặt.
Lão Tôm cho mang lại cho tội một chiếc áo bơ-lu-dông đã rách, một chiếc quần có dây đeo và một chiếc mũ kê-pi. Tôi nghĩ thầm: “Ngày mai tôi sẽ kể lại cho tất cả mọi người ở Ê-xu-ô-rơ nghe, sau đó sẽ đi tính nợ với Đô-bi.”