VC-Thiền quán

Sao bác thẳng thắn quá với bạn em thế? :)

Bác như cây đa, cây đề trong VC này với kiến thức hiểu biết sâu rộng và tinh thần chia sẻ nhiệt tình nên K2G muốn hỏi bác cũng là điều thường tình mà. Có điều cách nói của cô ấy hơi nũng nịu tí thui. :)
 
Pháp môn MT không dành cho nữ lưu tu hành...một phần vì bản chất thân thể của họ, vì nữ chủ âm tính........có 9 vía...rất dễ bị giao động bởi ngoại cảnh, và rất khó hồi lại. tốt nhất là chọn tịnh độ, thiền tông...của phật tổ là ngon

thường là mấy bả hay bị tưng tưng..rất dễ nhập đồng cốt.....hiiiiiiiiiii

nhiều bà ...sau khi bị sét đánh...thì biến thành ..bà cô. họ hàng mừng húm.......nhưng than ôi, bản thân người đó thành ...kẻ phiêu bạt, còn thân đã bị....lão nào đó, ham chơi, bị sét đánh đứt "dây vàng" nhảy vô.......họ hàng mừng và nuôi một người..khác hà aaaaa

Ủa, em tưởng mtp là man chứ bác Thiết? :confused:
 
Trong tôi không có cô và trong cô tôi cũng không là gì. Theo cách tâm đối tâm, tâm của cô không có sự cộng hưởng trong tâm của tôi, mọi liên hệ đều không có cơ sở. Vậy đó.
Còn những người khác, họ nói rõ vấn đề của họ thực sự vướng, tôi thấy có sự cộng hưởng từ tâm của tôi, nên tôi giúp họ, vì tôi cũng từng trải qua những khó khăn của họ, hiểu cảm xúc của họ. Vì thế tôi chia sẻ.
Nhưng tôi không hiểu cô.
Tôi không thích cách cô yêu cầu tôi giải đáp:bắt tôi hiểu một người chưa gặp bao giờ, không thân thuộc và không đồng cảm.

Ồ, lại có hiểu nhầm rồi. Có lẽ em cần giải thích.

Trước tiên, cảm ơn bác đã quan tâm đến vấn đề này - nếu ko thì bác đã ko đề cập đến.

Thứ đến, theo cách bác phản ứng, em hiểu là em đã dùng từ ko đúng ngữ cảnh tối qua - thật ra, em ko có ý gì cả khi đùa vậy - nếu câu nói đó làm bác hiểu nhầm ý em & làm bác ko bằng lòng - em sorry. Em tôn trọng bác như 1 trong những người anh lớn tuổi hơn mình với nhiều hiểu biết và trải nghiệm hiếm có. Chưa bao giờ có ý nghĩ ko tốt về bác hay mọi người ở đây cũng như có ý định tận dụng hay lợi dụng gì đó. Em là người ko thích dựa dẫm vào người khác và cũng ko thích ai có tính dựa dẫm ỷ lại.

Bản thân em cũng chưa bao giờ đặt nặng vấn đề em có trong tâm của ai không hay có sự cộng hưởng gì đó và ngược lại. Đã hơn 1 lần em nói lên suy nghĩ của mình về việc tham gia thiền quán. Bỏ tất cả lo toan ngòai cửa, tìm 1 chốn, 1 khỏang không gian có được chút bình yên trong tâm, tốt hơn nữa là có thể chia sẻ nhân sinh quan về đạo - đời - cuộc sống. Chỉ vậy thôi bác ạ.

Tối qua, sau 1 cuộc nói chuyện ngòai cuộc sống thực, em dường như có nhiều ưu tư, khi em thổ lộ điều đó bằng 1 quick post và nhận được lời khuyên ngắn hữu ích từ bác, em rất cảm kích về sự quan tâm của bác - bởi vì nếu ko, bác đã yên lặng & ko cần phải nói gì cả - Đòi hỏi nhiều hơn thế là điều ko nên và ko thể, em hiểu vậy, nhưng đúng là em có hơi làm nũng – như người em gái út ít được các anh chị chiều nên mè nheo tí thôi. Lúc ấy, thật lòng chỉ muốn được lắng nghe, về bất kỳ điều gì cũng được, ko nhất thiết là về điều mình đang suy tư, ko nhất thiết là phải có bằng được giải pháp – như em đã nói, chỉ là muốn khuấy động lên và rồi để lòng tự lắng đọng lại….Đó là thói quen ko biết xấu hay tốt của em.

Sáng nay, bác la em, em vẫn nghĩ như cách người anh la mắng góp ý cho người em, cũng ko nghĩ bác giận em đến vậy till đọc post này.

Có lẽ em đã tự cho phép mình open quá mức, sau việc này, sẽ điều chỉnh lại để tránh những hiểu lầm ko đáng có và làm chúng ta mất vui.
 
Sao bác thẳng thắn quá với bạn em thế? :)

Bác như cây đa, cây đề trong VC này với kiến thức hiểu biết sâu rộng và tinh thần chia sẻ nhiệt tình nên K2G muốn hỏi bác cũng là điều thường tình mà. Có điều cách nói của cô ấy hơi nũng nịu tí thui. :)

Thank Nắng vàng hiểu ý mình.
 
Ồ, lại có hiểu nhầm rồi. Có lẽ em cần giải thích.

Trước tiên, cảm ơn bác đã quan tâm đến vấn đề này - nếu ko thì bác đã ko đề cập đến.

Thứ đến, theo cách bác phản ứng, em hiểu là em đã dùng từ ko đúng ngữ cảnh tối qua - thật ra, em ko có ý gì cả khi đùa vậy - nếu câu nói đó làm bác hiểu nhầm ý em & làm bác ko bằng lòng - em sorry. Em tôn trọng bác như 1 trong những người anh lớn tuổi hơn mình với nhiều hiểu biết và trải nghiệm hiếm có. Chưa bao giờ có ý nghĩ ko tốt về bác hay mọi người ở đây cũng như có ý định tận dụng hay lợi dụng gì đó. Em là người ko thích dựa dẫm vào người khác và cũng ko thích ai có tính dựa dẫm ỷ lại.

Bản thân em cũng chưa bao giờ đặt nặng vấn đề em có trong tâm của ai không hay có sự cộng hưởng gì đó và ngược lại. Đã hơn 1 lần em nói lên suy nghĩ của mình về việc tham gia thiền quán. Bỏ tất cả lo toan ngòai cửa, tìm 1 chốn, 1 khỏang không gian có được chút bình yên trong tâm, tốt hơn nữa là có thể chia sẻ nhân sinh quan về đạo - đời - cuộc sống. Chỉ vậy thôi bác ạ.

Tối qua, sau 1 cuộc nói chuyện ngòai cuộc sống thực, em dường như có nhiều ưu tư, khi em thổ lộ điều đó bằng 1 quick post và nhận được lời khuyên ngắn hữu ích từ bác, em rất cảm kích về sự quan tâm của bác - bởi vì nếu ko, bác đã yên lặng & ko cần phải nói gì cả - Đòi hỏi nhiều hơn thế là điều ko nên và ko thể, em hiểu vậy, nhưng đúng là em có hơi làm nũng – như người em gái út ít được các anh chị chiều nên mè nheo tí thôi. Lúc ấy, thật lòng chỉ muốn được lắng nghe, về bất kỳ điều gì cũng được, ko nhất thiết là về điều mình đang suy tư, ko nhất thiết là phải có bằng được giải pháp – như em đã nói, chỉ là muốn khuấy động lên và rồi để lòng tự lắng đọng lại….Đó là thói quen ko biết xấu hay tốt của em.

Sáng nay, bác la em, em vẫn nghĩ như cách người anh la mắng góp ý cho người em, cũng ko nghĩ bác giận em đến vậy till đọc post này.

Có lẽ em đã tự cho phép mình open quá mức, sau việc này, sẽ điều chỉnh lại để tránh những hiểu lầm ko đáng có và làm chúng ta mất vui.
Thật sự là tôi không thích kiểu bắt người khác hiểu tâm tư của cô, mà không nói điều đó là cái gì, và đùa để bắt người khác trả lời mình và quan tâm đến mình thì không nên. Cái đó không phải là open, mà là làm mất thời giờ của người khác, biến người ta thành trò đùa.
Khuấy lên để lắng đọng? Vì cô muốn khuấy nó lên để có cái mà lắng đọng- chưa khuấy thì mọi thứ lắng sẵn rồi, nên cần phải khuấy mới có cặn vẩn lên để lắng, nghĩa là cô rất rảnh. Nhưng tôi không rảnh.
Tôi hiểu là cô được nuông chiều quá nên quen bắt người khác quan tâm đến mình chiều theo đủ thứ mà cô nghĩ ra. Chẳng khác gì khi thấy người ta buồn, cô cũng muốn tỏ ra có chuyện buồn, sai người khác mắng chửi mình để có đồng cảm chăng? Rồi thấy người ta cười, nhưng nghĩ mãi không có cớ để cười, quay ra bên cạnh "Ê mày, cù tao phát!" Đó chính là lúc mà tôi giải thích cho mtp hôm qua, context không khác thế này là bao
please, xin các bác hãy khuyến khích em làm điều em không thích đi, please, please!
 
Last edited by a moderator:
Tôi e rằng bạn đang vấp phải vấn đề kinh điển của Phật giáo về sự tồn tại của bản ngã, trong đó một bản ngã luôn có xu hướng tự vệ, phản ứng khi có bất kỳ dòng tư duy nào không quen thuộc với lối mòn của bản ngã của mình. Nói một cách khác đó là chấp ngã.

Nhưng đúng như bác giailang nói, khi "bất ngờ" mình nhận ra vài điều lạ lẫm, cũng là lúc cái ngã của mình nó chấp. Một sự xáo trộn trong tâm thức xảy ra, làm mình bối rối. Nhưng giờ mình nhận ra vấn đề rùi. Mình "bình tõm" trở lại rùi.

Các cụ cứ lòng vòng một lúc rồi sa vào câu chữ lệch lạc hết cả...!

Bản ngã và chấp ngã là cái khác xa nhau !
Chấp ngã là do vô minh của ngủ uẩn mà sinh ra
Còn bản ngã là sắc thái riêng của chân ngã, nó rất gần với chân ngã !

Vì vậy, Thiền Yoga đã chọn con đường này, Thiền Yoga là để trở về với bản ngã, rồi từ bản ngã mà giác ngộ chân ngã. Nhìn qua tường đi đường vòng, nhưng nó lại rất đời thường và dễ dàng hơn !

Thiền Phật phủ định bản ngã, Thiền Phật đi thẳng từ vô minh vô ngã đến chân ngã. Nhìn qua tưởng ngắn, dễ, cao siêu nhưng khi bước vào hành giả mới thấy cái khó vì nó không đời thường...!!!
 
Các cụ cứ lòng vòng một lúc rồi sa vào câu chữ lệch lạc hết cả...!

Bản ngã và chấp ngã là cái khác xa nhau !
Chấp ngã là do vô minh của ngủ uẩn mà sinh ra
Còn bản ngã là sắc thái riêng của chân ngã, nó rất gần với chân ngã !

Vì vậy, Thiền Yoga đã chọn con đường này, Thiền Yoga là để trở về với bản ngã, rồi từ bản ngã mà giác ngộ chân ngã. Nhìn qua tường đi đường vòng, nhưng nó lại rất đời thường và dễ dàng hơn !

Thiền Phật phủ định bản ngã, Thiền Phật đi thẳng từ vô minh vô ngã đến chân ngã. Nhìn qua tưởng ngắn, dễ, cao siêu nhưng khi bước vào hành giả mới thấy cái khó vì nó không đời thường...!!!
Nghiên cứu, nghiên cứu, nghiên cứu đi đã.
 
Thật sự là tôi không thích kiểu bắt người khác hiểu tâm tư của cô, mà không nói điều đó là cái gì, và đùa để bắt người khác trả lời mình và quan tâm đến mình thì không nên. Cái đó không phải là open, mà là làm mất thời giờ của người khác, biến người ta thành trò đùa.
Khuấy lên để lắng đọng? Vì cô muốn khuấy nó lên để có cái mà lắng đọng- chưa khuấy thì mọi thứ lắng sẵn rồi, nên cần phải khuấy mới có cặn vẩn lên để lắng, nghĩa là cô rất rảnh. Nhưng tôi không rảnh.
Tôi hiểu là cô được nuông chiều quá nên quen bắt người khác quan tâm đến mình chiều theo đủ thứ mà cô nghĩ ra. Chẳng khác gì khi thấy người ta buồn, cô cũng muốn tỏ ra có chuyện buồn, sai người khác mắng chửi mình để có đồng cảm chăng? Rồi thấy người ta cười, nhưng nghĩ mãi không có cớ để cười, quay ra bên cạnh "Ê mày, cù tao phát!" Đó chính là lúc mà tôi giải thích cho mtp hôm qua, context không khác thế này là bao

Công nhận là cụ GL thẳng như mực tàu ... K2G mà không "dỗi" thì ngẫm ra ối thứ hay :D
 
Sao bác thẳng thắn quá với bạn em thế? :)

Bác như cây đa, cây đề trong VC này với kiến thức hiểu biết sâu rộng và tinh thần chia sẻ nhiệt tình nên K2G muốn hỏi bác cũng là điều thường tình mà. Có điều cách nói của cô ấy hơi nũng nịu tí thui. :)

Nếu trong nhà có vài ông anh, hỏi nũng được với tất cả không? thể nào chả có ông cứ chuẩn mực mà tẩn ...

Câu hỏi là: thương hay ghét đều cho roi cho vọt, làm sao biết roi nào ghét roi nào thương :))

PS: đáp án liên hệ cụ Thiết.
 
Phật giáo là lành nhất đấy cụ 2W. Cụ không thấy Phật giáo gắn với sự chịu đựng, nhẫn nhịn, bất bạo động à?

Nhưng cơ bản là ở đây mình đâu bàn về tôn giáo, mình bàn về triết học mà.
Cụ lăn đâu một hơi rồi về phê phán hiện thực thía, tưởng đi gặp em Sim tím về phải hồ hởi chứ :))

OK...Nhưng phủ định bản ngã (cá tính) có lẽ là cái nên xem lại nhỉ...:))
 
Thật sự là tôi không thích kiểu bắt người khác hiểu tâm tư của cô, mà không nói điều đó là cái gì, và đùa để bắt người khác trả lời mình và quan tâm đến mình thì không nên. Cái đó không phải là open, mà là làm mất thời giờ của người khác, biến người ta thành trò đùa.
Khuấy lên để lắng đọng? Vì cô muốn khuấy nó lên để có cái mà lắng đọng- chưa khuấy thì mọi thứ lắng sẵn rồi, nên cần phải khuấy mới có cặn vẩn lên để lắng, nghĩa là cô rất rảnh. Nhưng tôi không rảnh.
Tôi hiểu là cô được nuông chiều quá nên quen bắt người khác quan tâm đến mình chiều theo đủ thứ mà cô nghĩ ra. Chẳng khác gì khi thấy người ta buồn, cô cũng muốn tỏ ra có chuyện buồn, sai người khác mắng chửi mình để có đồng cảm chăng? Rồi thấy người ta cười, nhưng nghĩ mãi không có cớ để cười, quay ra bên cạnh "Ê mày, cù tao phát!" Đó chính là lúc mà tôi giải thích cho mtp hôm qua, context không khác thế này là bao

Có lẽ em nên giải thích cặn kẽ hơn, bởi vì nếu sự việc được hiểu như thế hẳn em cũng giận ko kém bác lúc này.

“Thật sự là tôi không thích kiểu bắt người khác hiểu tâm tư của cô,”

Tâm tư của em cũng gửi vào 3 từ please đó, có nghĩa đó là sự nài nỉ mà ko phải ép buộc – nó ko mang nghĩa force.

“mà không nói điều đó là cái gì”

Em đã tưởng đó là 1 lời nài nỉ có nội dung rõ ràng – em nài nỉ khuyến khích em làm điều em không thích.

“và đùa để bắt người khác trả lời mình và quan tâm đến mình thì không nên”

Em không đưa việc em đang ưu tư lên để đùa bỡn mọi người, cái em nói đùa là câu em bảo “ác dễ sợ”.

Bởi em open quá, nên em chủ quan cho rằng, việc hơi mè nheo của mình ko làm người khác giận đến vậy. Việc ưu tư là có thật, mong mỏi được lắng nghe điều gì đó là có thật. Những day dứt ấy của em tối qua có lẽ đã làm phiền & mất thời gian của bác – em sẽ cân nhắc lại khi quyết định thổ lộ tâm tư của mình sau này.

“Khuấy lên để lắng đọng? Vì cô muốn khuấy nó lên để có cái mà lắng đọng- chưa khuấy thì mọi thứ lắng sẵn rồi, nên cần phải khuấy mới có cặn vẩn lên để lắng, nghĩa là cô rất rảnh. Nhưng tôi không rảnh.”

Khi lòng đang confused & nhiều ưu tư, với em cách tốt nhất, là xem lại mọi hệ qui chiếu, nhân sinh quan của mình, lục lọi mọi ngóc ngách nền tảng đã được hệ thống trước đó trong lòng, để suy xét để chắt lọc để lắng đọng từ đó có những phương án giải quyết, cách này có thể “điên rồ” với ai đó, nhưng đó là thói quen của em thui.

“Tôi hiểu là cô được nuông chiều quá nên quen bắt người khác quan tâm đến mình chiều theo đủ thứ mà cô nghĩ ra. Chẳng khác gì khi thấy người ta buồn, cô cũng muốn tỏ ra có chuyện buồn, sai người khác mắng chửi mình để có đồng cảm chăng? Rồi thấy người ta cười, nhưng nghĩ mãi không có cớ để cười, quay ra bên cạnh "Ê mày, cù tao phát!" Đó chính là lúc mà tôi giải thích cho mtp hôm qua, context không khác thế này là bao”

Em ko biết em có được nuông chiều quá ko, nhưng em biết em là người ko thích được chiều chuộng 1 cách thái quá, đôi khi còn cảm thấy áy náy vì sự chiều chuộng của ai đó mà mình ko quan tâm ko đền đáp được. Càng ko dở người đến mức mún ai đó mắng mình để có đồng cảm với người khác. :) (đọc đến đọan này làm em buồn cười quá, em thấy bác thật dễ thương khi nghĩ điều ấy – em ghi chú đó là nụ cười tích cực ạ)

Tối qua, bác khuyên em về điều “ghét của nào trời trao của ấy” , lúc ấy, thật tình em thán phục bác lắm đó, vì sao bác ý rành thế ko biết.

Mà việc suy tư của em và mtp lúc đó hòan tòan khác nhau ko cùng context chút nào. :)
 
Last edited by a moderator:
Nếu trong nhà có vài ông anh, hỏi nũng được với tất cả không? thể nào chả có ông cứ chuẩn mực mà tẩn ...

Câu hỏi là: thương hay ghét đều cho roi cho vọt, làm sao biết roi nào ghét roi nào thương :))

PS: đáp án liên hệ cụ Thiết.

Lại nhờ bác Thiết giải thơ (văn) Thiền-đề hả cụ? :))
 
OK...Nhưng phủ định bản ngã (cá tính) có lẽ là cái nên xem lại nhỉ...:))
Có 2 cách phát biểu vấn đề.

Cách 1 là: cái mà bạn nghĩ là bản ngã đó, thực ra là chấp ngã.

Cách 2 là: bản ngã là đó. Hãy cứ quán sát, cái bản ngã "chân thực" hơn sẽ ngày càng hiển hiện ...

Vậy phát biểu thế nào theo em chỉ là cách dẫn nhập. Em thấy thế nào cũng được, đằng nào chả chung đích đến.
 
Lại nhờ bác Thiết giải thơ (văn) Thiền-đề hả cụ? :))

Bác nên biết, ra đề là một công việc rất khó nhọc. Nên bắt người ra đề đưa đáp án nữa là không fair ...

Cứ hỏi mấy ông làm thơ đề là ngộ chân lý này :))
 
Có 2 cách phát biểu vấn đề.

Cách 1 là: cái mà bạn nghĩ là bản ngã đó, thực ra là chấp ngã.

Cách 2 là: bản ngã là đó. Hãy cứ quán sát, cái bản ngã "chân thực" hơn sẽ ngày càng hiển hiện ...

Vậy phát biểu thế nào theo em chỉ là cách dẫn nhập. Em thấy thế nào cũng được, đằng nào chả chung đích đến.

Chỉ có một thui vì:

Cách 1: Thì nó là hệ quả của vô minh do vô thường của ngũ uẩn
Cách 2: Chấp nhận bản ngã coi nó tồn tại khách quan thì nó là một phần của chân ngã rùi ! Nhưng bản ngã chỉ cái phụ, cái râu ria của chân ngã. Nhưng nhờ cái phụ đó, bám vào đó thì người ta có thể đạt được giác ngộ chân ngã dễ dàng hơn.

Ví dụ: Khi leo núi không có mấy cái hốc đá, búi cỏ...trên vách đá để bám vào thì người leo núi sẽ khó lên đến đỉnh như mong muốn.
 
Back
Top