Tất cả là do chọn lựa. Muốn rốt ráo thì chỉ có cách xuất gia từ bé, tinh tấn không ngừng, đạt trí huệ rồi lại buông bỏ mọi thứ đến trọn đời, khi lâm chung đừng luyến tiếc níu kéo vọng tưởng bất kỳ thứ gì(kể cả trí huệ siêu việt), ắt sẽ có đại hạnh đại ngộ. Tinh tấn cũng là đột phá, nhất tâm hướng không, xả thân không tiếc, thoát khỏi mọi ràng buộc của luân hồi. Chấp ngã lớn nhất chính là ý niệm chiếm đoạt sự ngưỡng mộ kính phục của thế nhân, vọng tưởng lớn nhất là ảo vọng thành tựu vô địch thiên hạ. Khi ấy hành giả coi tri kiến không khác nào các mối dây, mà trải nghiệm là chạm vào các mối dây nhưng không bị cột lại bởi những mối dây đó, lần theo các mạch tri kiến để đi đến tận cùng của tri kiến rồi chuyển sang các mạch tri kiến mới. Cũng không sợ bị sa lầy giữa chánh tri chánh kiến và tà tri tà kiến, tỉnh giác mà đi không ngừng. Trong luân hồi khó có thể đoan chắc luôn chọn được đường chính, làm việc đúng, vậy tỉnh giác nghĩa là biết cái chưa đúng để chọn lấy cái đúng, biết mình đã sai thì gắng sửa chữa. Đó không phải là diệu dụng của Sám hối hay sao?
Nói vậy nhưng chọn lựa của tui là không thoát ly luân hồi, xuất thế chỉ là tạm thời, nhưng nhập thế cũng không phải là để cong lưng đẩy bánh xe luân hồi, lái cỗ xe duyên nghiệp...
Om mani padme hum