Bình An
Well-Known Member
CUỐN THỨ XII
I
Tôi và Van-đốc đến biệt thự thì trời đã tối. Trên gác, đèn thắp sáng choang. Tôi thấy có người đứng trước cổng, đến gần mới biết là Mi-gơ-li, ông ta nhìn chúng tôi chằm chằm. Con Kíp mừng rỡ đâm bổ về phía tôi. Tôi vuốt ve con c.hó.
- Kíp ơi! Mày đấy ư?
Van-đốc cũng gọi con c.hó. Hắn ta rút trong túi ra một miếng thức ăn gì đó khá hấp dẫn đút vào mồm con Kíp.
Bác Mi-gơ-li chìa tay cho tôi, giọng xúc động:
- Sem thân mến, cậu đấy à? Mừng thật! Ông Đô-bi lo cho cậu quá…
- Tôi biết ông Đô-bi của ông là người thế nào rồi! – Tôi cất giọng tức tôi và chìa tay ra cho Mi-gơ-li cho lấy lệ.
Bác Mi-gơ-li chăm chú nhìn tôi:
- Cậu biết rồi thì càng hay, cậu Sem ạ! Đáng lẽ cậu nên biết chuyện này lâu rồi cơ… - Ông ta nhìn Van-đốc – Cậu dẫn ai về đấy?
Van-đốc vờ làm bộ ngớ ngẩn, hắn khịt mũi một cái rồi bỗng nhiên giật cái mũ cát-két trên đầu xuống:
- Chào bác! Tôi trước làm thợ mỏ ở Oét-sli. Đầu đuôi là thế này: Hôm qua tôi cứu được Sem của bác ra khỏi hầm lò vì bị sập. Vất vả lắm đấy bác ạ! Không phải Sem đưa tôi đến đây đâu, tôi đòi cậu ta dẫn tôi đến gặp ông chủ đấy. Nói thực với bác, tôi định xin ít tiền uống rượu…
Nhìn cái bi-đông lủng lẳng trên dây thắt lưng bằng da của Van-đốc, bác Mi-gơ-li khẽ thầm thì:
- Tôi phải vào báo cho ông Đô-bi một tiếng chứ. Ông lo cho cậu Sem lắm…
Van-đốc cúi gập lưng lại, giọng rất lễ phép:
- Thưa bác, để bác vào báo với ông Đô-bi thì quả là chúng tôi chẳng dám. Hình như bác đang đứng đây đợi ai phải không ạ?
- Phải, có lẽ thế. – Bác Mi-gơ-li đáp, rồi nhìn về phía con đường nhựa đen thẫm, lúc này dưới chân núi không còn nhìn rõ nữa.
Van-đốc cất giọng ôn tồn:
- Bác thấy chưa? Bác không thể bỏ đây mà đi được. Với lại, nghe nói ông chủ của bác bị bệnh đau tim, thần kinh bị suy nhược. Bây giờ bác báo ngay cho ông biết chuyện Pin-gơ-lơ được cứu, e không tiện…
Nghĩ ngợi giây lát, bác Mi-gơ-li gật đầu, khẽ thở dài:
- Có lẽ anh nói cũng phải đấy. Chà, bao nhiêu là việc! Sem, cậu vào bằng lối nhà bếp ấy nhé. Chìa khóa để ở cửa đấy…
Tôi và Van-đốc bước vào cổng sắt. Bác Mi-gơ-li thì vẫn đứng bên ngoài.
Tôi đang mở cửa bếp thì Van-đốc nói khẽ với tôi, giọng nghiêm trang:
- Anh hãy nghe tôi, nên có lòng thương người một chút. Biết đâu sự trình diện đột ngột của anh chẳng làm cho ông Rôn-sơ chết ngất. Ông ta tưởng rằng ông ta đã hất được anh rồi. Bây giờ anh đưa tôi vào buồng ông ta… Để tôi vào trò chuyện với ông ấy trước cho ông ấy khỏi bất ngờ. Xong đâu đấy, anh hãy vào và…
Van-đốc nói rất có lý. Tôi đáp:
- Được, anh vào trước đi.
Tôi bật ngọn đèn trên hành lang và cùng Van-đốc bước đến chân cầu thang. Tôi bảo:
- Trên gác có ba buồng. Nếu không có trong buồng thứ hai thì ông ấy ở trong phòng thí nghiệm.
Van-đốc lặng lẽ gật đầu. Hắn ta mở cửa gian buồng đầu tiên và ra hiệu cho tôi. Tôi biết ngay là ông chủ của tòa biệt thự đang ở trong gian buồng thứ hai.
Tôi nghe thấy tiếng ông Đô-bi hỏi:
- Bác Mi-gơ-li có phải không? Công việc thế nào rồi?
- Thưa ông, rất trôi chảy. – Van-đốc bình tĩnh trả lời. Hắn ta khẽ dặn tôi ở lại bên ngoài rồi cầm cái mũ cát-két bước vào buồng ông Đô-bi.
Tôi cố ghé sát về phía cửa. Qua cái khe cửa khá rộng, tôi nhìn thấy rõ mọi thứ tôi cần biết. Lửa trong lò sưởi đang cháy rừng rực, ông Đô-bi đang ngồi trước lò sưởi, mặt cạo nhẵn nhụi, đầu tóc mượt mà, mình mặc một bộ đồ du lịch màu xám, đang hút điếu thuốc lá cắm trên đầu píp. Trước lúc Van-đốc xuất hiện, có lẽ ông ta đang lục một số giấy tờ trên chiếc bàn nhỏ nhắn kê bên cạnh, vừa trầm ngâm suy nghĩ vừa xé giấy ném vào lò. Mớ giấy vụn cháy phần phật, hắt ánh sáng lên người Van-đốc. Ông Đô-bi hơi dựa người vào ghế. Tôi thấy nét mặt ông rất sửng sốt. Song vẻ sửng sốt ấy mất đi ngay. Ông ta lại nhìn Van-đốc với ánh mắt gần như dửng dưng.
I
Tôi và Van-đốc đến biệt thự thì trời đã tối. Trên gác, đèn thắp sáng choang. Tôi thấy có người đứng trước cổng, đến gần mới biết là Mi-gơ-li, ông ta nhìn chúng tôi chằm chằm. Con Kíp mừng rỡ đâm bổ về phía tôi. Tôi vuốt ve con c.hó.
- Kíp ơi! Mày đấy ư?
Van-đốc cũng gọi con c.hó. Hắn ta rút trong túi ra một miếng thức ăn gì đó khá hấp dẫn đút vào mồm con Kíp.
Bác Mi-gơ-li chìa tay cho tôi, giọng xúc động:
- Sem thân mến, cậu đấy à? Mừng thật! Ông Đô-bi lo cho cậu quá…
- Tôi biết ông Đô-bi của ông là người thế nào rồi! – Tôi cất giọng tức tôi và chìa tay ra cho Mi-gơ-li cho lấy lệ.
Bác Mi-gơ-li chăm chú nhìn tôi:
- Cậu biết rồi thì càng hay, cậu Sem ạ! Đáng lẽ cậu nên biết chuyện này lâu rồi cơ… - Ông ta nhìn Van-đốc – Cậu dẫn ai về đấy?
Van-đốc vờ làm bộ ngớ ngẩn, hắn khịt mũi một cái rồi bỗng nhiên giật cái mũ cát-két trên đầu xuống:
- Chào bác! Tôi trước làm thợ mỏ ở Oét-sli. Đầu đuôi là thế này: Hôm qua tôi cứu được Sem của bác ra khỏi hầm lò vì bị sập. Vất vả lắm đấy bác ạ! Không phải Sem đưa tôi đến đây đâu, tôi đòi cậu ta dẫn tôi đến gặp ông chủ đấy. Nói thực với bác, tôi định xin ít tiền uống rượu…
Nhìn cái bi-đông lủng lẳng trên dây thắt lưng bằng da của Van-đốc, bác Mi-gơ-li khẽ thầm thì:
- Tôi phải vào báo cho ông Đô-bi một tiếng chứ. Ông lo cho cậu Sem lắm…
Van-đốc cúi gập lưng lại, giọng rất lễ phép:
- Thưa bác, để bác vào báo với ông Đô-bi thì quả là chúng tôi chẳng dám. Hình như bác đang đứng đây đợi ai phải không ạ?
- Phải, có lẽ thế. – Bác Mi-gơ-li đáp, rồi nhìn về phía con đường nhựa đen thẫm, lúc này dưới chân núi không còn nhìn rõ nữa.
Van-đốc cất giọng ôn tồn:
- Bác thấy chưa? Bác không thể bỏ đây mà đi được. Với lại, nghe nói ông chủ của bác bị bệnh đau tim, thần kinh bị suy nhược. Bây giờ bác báo ngay cho ông biết chuyện Pin-gơ-lơ được cứu, e không tiện…
Nghĩ ngợi giây lát, bác Mi-gơ-li gật đầu, khẽ thở dài:
- Có lẽ anh nói cũng phải đấy. Chà, bao nhiêu là việc! Sem, cậu vào bằng lối nhà bếp ấy nhé. Chìa khóa để ở cửa đấy…
Tôi và Van-đốc bước vào cổng sắt. Bác Mi-gơ-li thì vẫn đứng bên ngoài.
Tôi đang mở cửa bếp thì Van-đốc nói khẽ với tôi, giọng nghiêm trang:
- Anh hãy nghe tôi, nên có lòng thương người một chút. Biết đâu sự trình diện đột ngột của anh chẳng làm cho ông Rôn-sơ chết ngất. Ông ta tưởng rằng ông ta đã hất được anh rồi. Bây giờ anh đưa tôi vào buồng ông ta… Để tôi vào trò chuyện với ông ấy trước cho ông ấy khỏi bất ngờ. Xong đâu đấy, anh hãy vào và…
Van-đốc nói rất có lý. Tôi đáp:
- Được, anh vào trước đi.
Tôi bật ngọn đèn trên hành lang và cùng Van-đốc bước đến chân cầu thang. Tôi bảo:
- Trên gác có ba buồng. Nếu không có trong buồng thứ hai thì ông ấy ở trong phòng thí nghiệm.
Van-đốc lặng lẽ gật đầu. Hắn ta mở cửa gian buồng đầu tiên và ra hiệu cho tôi. Tôi biết ngay là ông chủ của tòa biệt thự đang ở trong gian buồng thứ hai.
Tôi nghe thấy tiếng ông Đô-bi hỏi:
- Bác Mi-gơ-li có phải không? Công việc thế nào rồi?
- Thưa ông, rất trôi chảy. – Van-đốc bình tĩnh trả lời. Hắn ta khẽ dặn tôi ở lại bên ngoài rồi cầm cái mũ cát-két bước vào buồng ông Đô-bi.
Tôi cố ghé sát về phía cửa. Qua cái khe cửa khá rộng, tôi nhìn thấy rõ mọi thứ tôi cần biết. Lửa trong lò sưởi đang cháy rừng rực, ông Đô-bi đang ngồi trước lò sưởi, mặt cạo nhẵn nhụi, đầu tóc mượt mà, mình mặc một bộ đồ du lịch màu xám, đang hút điếu thuốc lá cắm trên đầu píp. Trước lúc Van-đốc xuất hiện, có lẽ ông ta đang lục một số giấy tờ trên chiếc bàn nhỏ nhắn kê bên cạnh, vừa trầm ngâm suy nghĩ vừa xé giấy ném vào lò. Mớ giấy vụn cháy phần phật, hắt ánh sáng lên người Van-đốc. Ông Đô-bi hơi dựa người vào ghế. Tôi thấy nét mặt ông rất sửng sốt. Song vẻ sửng sốt ấy mất đi ngay. Ông ta lại nhìn Van-đốc với ánh mắt gần như dửng dưng.