CẢI BẮP MÙA HÈ
Bạn tôi tên là GLD. Tôi cũng không hiểu nhiều lắm về ý nghĩa của cái tên ấy. Theo tiếng Anh, có vẻ nó là cái gì đó liên quan đến loài chim di cư châu Mỹ, mà tôi cũng hơi dốt tiếng Anh nên không dám đoán. Tôi không nghĩ là ba mẹ anh lại chọn cho con mình cái tên có nghĩa lang thang như vậy. Tôi tò mò hỏi các cụ. Hóa ra GLD là tên một loại cải bắp trồng trái vụ ở Tây Ban Nha. Nó có ý nghĩa là Cải Bắp Mùa Hè, một trong những nông sản đặc biệt ở đất nước Nam Âu nổi tiếng về bóng đá này.
GLD là một thanh niên chưa vợ. Tuy vậy, nhìn bề ngoài anh trẻ lắm, trông cứ như mới ngoài ba mươi tuổi. Thông minh, tinh tế. Nói chuyện nhẹ nhàng sâu sắc. Đó là tất cả những gì tôi biết về anh ấy.
Là một chuyên viên kinh tế cấp cao nên anh có vẻ bề ngoài nghiêm nghị, thâm trầm, đầy tính đặc thù công việc. Nhưng con người anh giống hệt cái tên cải bắp, bề ngoài là những lá xanh khô cứng, nhưng càng vào trong càng xanh non mỡ màng. Nó giống như kho tàng Á Đông huyền bí, càng khám phá càng tò mò, thú vị. Theo đúng logic, lẽ ra giờ đây anh phải có đến 3, 4 vợ rồi. Nhưng không hiểu vì sao giờ đây anh vẫn chưa vợ.
Hôm nay, trời mây xám nặng trĩu. Tôi theo anh trong chuyến công tác đi miền Trung. Với anh, bầu trời không có gì là u ám vì hành trang anh mang theo là những câu chuyện hài hước đầy dí dỏm.
Ngồi cùng hàng ghế của anh là một cô gái trẻ. Cô đẹp và còn nguyên nét mộc mạc, dịu dàng của con người ít va chạm. Đôi mắt to tròn với cả bầu trời niềm tin, ước mơ trong cuộc sống. Tôi thầm ao ước giá mà mình được ngồi gần cô ấy. Ôi, một giấc mơ thật đẹp.
Như tôi đã nói, GLD là một người tinh tế. Không mất nhiều thời gian, anh đã biết cô gái mới đi máy bay lần đầu. Anh ân cần hướng dẫn cô cách sử dụng dây an toàn, các nút bấm và các vị trí lên máy bay. Khi biết cô hay say xe, anh chu đáo nhường cả túí ói của mình cho cô để cô luôn sẵn sàng chủ động.
Và máy bay cất cánh. Đoạn đường thời tiết xấu thật gian nan. Không thể khác được, cô bạn đồng hành của anh đã ói. Anh lại ân cần hỏi cô có mệt không, có cần dầu cao không? Cô chỉ nhè nhẹ lắc đầu. Nhìn sắc mặt nhợt nhạt của cô, anh nhẹ nhàng gợi ý: “ Sao em không hé cửa ra lấy tí khí trời nhỉ?”. Cô gái như bừng tỉnh, chợt vẫy tay gọi cô tiếp viên rối rít: “ Chị ơi, chị mở giúp em cái cửa ra cho nó thoáng”.
Tiếng cô gái gọi thật to. Cả khoang máy bay lặng đi trong chốc lát. Một nhân viên an ninh xuất hiện với vẻ mặt nhớn nhác. Sau đó, cánh máy bay chao nghiêng. Lần này, không phải do thời tiết xấu mà do áp suất trong máy bay tăng đột ngột. Những tiếng cười rền vang hơn sấm.
Giờ thì tôi đã hiểu. Anh chưa lấy vợ vì anh là Cải Bắp Mùa Hè.