TiCan
Well-Known Member
Bài xưa rồi, nhưng hay:
Chuyện tình với em…Vespa
Tối qua chú Long Fò khao xe mới, nói là mới nhưng thực ra là mới với nó, còn chiếc xe thì đã cũ mèm rồi. Một em Vespa PX mầu trắng. Đến nơi thấy 2 em vespa dựng cạnh nhau của Long Fò và Cường Sa đoạ, mình dựng thêm em của mình vào bên cạnh nữa thành 3 em. Ăn nhậu một hồi, cả hội kéo nhau ra ngồi trà vỉa hè ở đầu Chùa Hà, dưới ánh đèn cao áp vàng kè và làn mưa bụi lạnh lạnh, tự nhiên ngắm ba “chị em” dựng cạnh nhau. Sao mà đẹp quá… Đành ấp ủ dự định sẽ viết 1 note về em vespa của mình.
Mình và em chắc là có duyên nên mới gặp nhau, trước em, mình đã từng chạy CD, Viva và Dream… Ngưỡng mộ dáng vẻ yêu kiều của em, mình vượt qua những sợ hãi mà bọn đã đi vespa kể lại để quyết định sẽ rước một em về với mình.
Sau 1 tháng chờ xe, chú Cường Sa đoạ đã tút lại xong xuôi một em, tuy nhiên chưa kịp giao cho mình thì đã bị thằng Tú lợn “cướp” mất. Mình đòi thì nó giở giọng Chí Phèo: “Em không biết, anh đi mà hỏi anh Cường”. Bực mình quá, mình réo chửi cả họ nhà thằng Cường 3 ngày. Cường trầm uất đành phải vào kho của nó dắt ra một em khác để trang điểm lại và giao cho mình. Vì là trường hợp bất đắc dĩ, nên nó không kịp đi kiếm xe mà đành phải gạt nước mắt lấy chính “thê thiếp” của nó ra đền mình. Và đó chính là em.
Kiến thức của mình lúc đó về Vespa ngoài sự tò mò thì chẳng có gì cả. Thằng Cường sau khi nhìn mình một cách thương hại và nhạo báng mình một hồi giữa quán, nó bắt đầu dạy mình những bài học đầu tiên như dựng xe, dắt xe, tháo lắp một số thứ cơ bản, một số bệnh thường gặp của em…
Nhờ sự sáng dạ bẩm sinh, mình học rất nhanh, chú Cường cũng nở mày nở mặt lắm và quyết định đưa xe cho mình đi thử. Thấy vẻ lóng ngóng của mình, nó động viên: “Bác yên tâm, thường thì ai cũng phải đi tầm 1 – 2 tháng mới quen, cứ mạnh dạn mà đi, cùng lắm là… tai nạn”. Mình lặng thinh, lên xe vào số vít ga chạy thẳng làm chú Cường đứng há hốc mồm, lúc sau mình quay về, thấy chú em vẫn đang đứng trong gió heo may chờ mình, mình thẻ thọt hỏi: “Phanh chỗ nào hả mày?”, Cường lại há hốc mồm, cái cờ lê trên tay rơi cái “coong”…
Cũng phải giới thiệu qua về em một chút, em là Vespa Sprint 08, em sinh tận năm 1969, tức là về tuổi em năm nay đã ngoài 40 thế nên nhiều lúc cưỡi em chạy ngoài đường, mình cứ tưởng tượng rằng đang cưỡi bà Hải VT cùng phòng mình mà chạy vậy. Vì già nên em cũng khó tính, mọi thứ của em đều kêu rất to, trừ cái còi…
Mỗi lần ngồi lên em ra phố, tất cả các bộ phận cùng đồng thanh tấu lên bản giao hưởng như một xưởng cơ khí. Nghe rất vui tai và phơi phới không khí của miền Bắc thời kỳ xây dựng XHCN. Mỗi khi qua làn giảm tốc, cả đường lại quay lại nhìn mình vì tưởng có thằng nào “xoè”… Pô của em bị thủng nên tiếng em hồi đó như một chiếc công nông. Thấy tiếng em nổ sau lưng, các xe khác bao giờ cũng dạt vội ra vì tưởng có thằng nào đang chạy xe trộn bê tông đằng sau… Đâm ra cũng chẳng cần còi.
Thời gian đầu chưa hiểu nhau, đã có lúc mình tưởng sẽ phải xa em vì em thường xuyên giận dỗi vô cớ. Lúc thì em hết xăng làm mình phải hì hục dắt mấy cây số trong con mắt thương hại của bọn đi bộ … chờ xe buýt. Lúc đang vội đi họp thì em lại xịt lốp, giữa đường bao người qua lại, mình anh quần âu áo sơ mi ngồi hì hục kích em lên để thay lốp… Cơ cực vô cùng…
Tính tình đỏng đảnh như phụ nữ đã đành, đến cả “thói quen” hàng tháng em cũng có nốt. Mỗi tháng em lại bị chảy nhớt mất mấy hôm. Mình phải mua riêng một cái thảm chùi chân hiệu Kotex loại to để kê dưới máy của em cho nhớt đỡ chảy ra sân… Có hôm chán chảy nhớt thì em chảy xăng, mùi xăng nồng nặc sân nhà, nồng nặc hầm để xe cơ quan… Có mồi lửa thì chắc là “bùm”…
Sau một thời gian hiểu nhau hơn, mình và em càng lúc càng gắn bó. Dần dần mình đã thích cái cảm giác mỗi khi đi cùng em hàng ngày. Nếu không may có hôm phải đi xe loại khác là y như rằng thấy nhớ quay quắt cái cảm giác bóp côn vào số vặn ga vọt đi mà chỉ em mới có. Em dạy mình đức tính kiên nhẫn và giữ được phong thái bình thản trước biến động cuộc đời do em luôn chạy tà tà. Trời đẹp em cũng chạy tà tà, trời bất chợt đổ mưa rào, thiên hạ tăng tốc chạy biến thì em vẫn tà tà, trời nắng như thiêu như đốt, thiên hạ chạy như điên, em vẫn chạy tà tà. Vẫn đủng đỉnh “ping ping ping” giữa phố phường tấp nập. Đi với em, tự nhiên mình thấy lòng cũng bớt bon chen và rút ra chân lý “Phía trước con đường mưa là một …cơn mưa”.
Em cũng cho mình thấy thêm yêu những công nhân xây dựng bởi khi ngồi lên em, dáng mình ngồi cũng giống hệt mấy chú lái xe trộn bê tông tự chế. Có lần mình và em đã chạy song song bên 1 chiếc xe trộn bê tông. Cả hai đều khói mù mịt, mình và chú công nhân bên kia quay sang nhìn nhau đầy chia sẻ…
Em cũng cho mình thu hẹp khoảng cách giầu nghèo với các đại gia. Một lần mình được ngồi ké xe Lexus của anh Tiến béo. Anh Tiến béo khoe xe của anh chuyển số bằng tay. Mình cũng tự tin nói: “Xe em cũng thế nhưng có điều là ít hơn xe anh 2 bánh thôi ạ”. Anh Tiến béo ngồi im, lặng lẽ bật Đàm Vĩnh Hưng lên nghe… Chắc đếch biết mình chạy xe gì…
Em cũng ghen như bao phụ nữ khác. Ngày đầu mình lượn em qua trường để đón bạn gái. Bạn gái mình thướt tha váy áo, đành ngồi một bên. Chân ngắn nên không biết chống vào đâu, trước cổng trường nên cũng không dám ôm eo mình. Mình vào số rồ ga, bạn gái lộn một vòng như thể dục dụng cụ rồi tiếp đất bằng …mông. Tay sứt một miếng giờ vẫn còn sẹo… Đúng là phụ nữ thường khó sống với nhau khi cùng chung một người đàn ông… đẹp trai.
Từ ngày em ngốn thêm của mình vài triệu tiền mông má mĩ viện, em đã hoàn toàn lột xác thành con xe mới. Mầu bạc nguyên bản được thay bằng mầu đen bóng để hợp với mệnh Mộc của mình, máy móc chạy êm hơn, em chuyển từ giai đoạn “tiền mãn nhớt” sang hẳn giai đoạn “mãn nhớt” nên không còn chảy nhớt nữa. Và em cũng không còn cáu gắt như xưa, tiếng em giờ đã êm ái, dịu dàng đến mức vào ngõ nhỏ thanh vắng mà chó không thèm cắn.
Em vẫn giữ được những nét tính cách phụ nữ đáng yêu như không thể làm nhiều việc được một lúc. Chẳng hạn như đã bật đèn thì còi sẽ không kêu, đèn hậu sáng lên khi đạp phanh thì đèn pha lại tắt. Do vậy mình phải luôn tính toán chi tiết khi đi đường ban đêm, đoạn nào cần đèn, đoạn nào cần còi để điều phối…
Từ 2 chiếc yên rời, mình đã thay bằng một chiếc yên liền để cô bạn gái chân ngắn của mình ngồi vững hơn, ôm eo dễ hơn cho khỏi ngã. Em và bạn gái mình đã sống với nhau khá hoà thuận, em không hất bạn gái mình xuống đường nữa. Bạn gái mình thì dù tay ngắn nhưng vẫn thò ra vẫy vẫy xin đường hộ em mối khi mình rẽ hoặc đứng cười ngặt nghẽo khi mình đăm chiêu cộng trừ nhân chia tính lượng nhớt phải pha mỗi khi đổ xăng.
Tết này mình quyết tâm sẽ cùng em vượt 100km để về quê “ra mắt” gia đình. Bố mẹ mình đang rất tò mò xem em là ai mà có thể khiến mình bỏ rơi em Dream II đã gắn bó cả chục năm trời. Có thể em sẽ hỏng dọc đường xong mình không sợ bởi trong cốp xe luôn có đầy đủ: kích ô tô, cờ lê mỏ lết, tuốc nơ vít, vam chữ T, kìm, chai nhớt, chai xăng dự phòng, budi dự phòng, bơm và khăn lau tay… Mình sẽ về từ sáng sớm, để nếu có phải dắt bộ thì cùng lắm là tối sẽ về đến nhà…
Hy vọng mình và em sẽ gắn bó bên nhau mãi mãi cho đến khi …bán em được giá
http://nhungdieuthuvi.com/2011/02/chuyen-tinh-voi-em-vestpa-giao-su-xoay/
Chuyện tình với em…Vespa
Tối qua chú Long Fò khao xe mới, nói là mới nhưng thực ra là mới với nó, còn chiếc xe thì đã cũ mèm rồi. Một em Vespa PX mầu trắng. Đến nơi thấy 2 em vespa dựng cạnh nhau của Long Fò và Cường Sa đoạ, mình dựng thêm em của mình vào bên cạnh nữa thành 3 em. Ăn nhậu một hồi, cả hội kéo nhau ra ngồi trà vỉa hè ở đầu Chùa Hà, dưới ánh đèn cao áp vàng kè và làn mưa bụi lạnh lạnh, tự nhiên ngắm ba “chị em” dựng cạnh nhau. Sao mà đẹp quá… Đành ấp ủ dự định sẽ viết 1 note về em vespa của mình.
Mình và em chắc là có duyên nên mới gặp nhau, trước em, mình đã từng chạy CD, Viva và Dream… Ngưỡng mộ dáng vẻ yêu kiều của em, mình vượt qua những sợ hãi mà bọn đã đi vespa kể lại để quyết định sẽ rước một em về với mình.
Sau 1 tháng chờ xe, chú Cường Sa đoạ đã tút lại xong xuôi một em, tuy nhiên chưa kịp giao cho mình thì đã bị thằng Tú lợn “cướp” mất. Mình đòi thì nó giở giọng Chí Phèo: “Em không biết, anh đi mà hỏi anh Cường”. Bực mình quá, mình réo chửi cả họ nhà thằng Cường 3 ngày. Cường trầm uất đành phải vào kho của nó dắt ra một em khác để trang điểm lại và giao cho mình. Vì là trường hợp bất đắc dĩ, nên nó không kịp đi kiếm xe mà đành phải gạt nước mắt lấy chính “thê thiếp” của nó ra đền mình. Và đó chính là em.
Kiến thức của mình lúc đó về Vespa ngoài sự tò mò thì chẳng có gì cả. Thằng Cường sau khi nhìn mình một cách thương hại và nhạo báng mình một hồi giữa quán, nó bắt đầu dạy mình những bài học đầu tiên như dựng xe, dắt xe, tháo lắp một số thứ cơ bản, một số bệnh thường gặp của em…
Nhờ sự sáng dạ bẩm sinh, mình học rất nhanh, chú Cường cũng nở mày nở mặt lắm và quyết định đưa xe cho mình đi thử. Thấy vẻ lóng ngóng của mình, nó động viên: “Bác yên tâm, thường thì ai cũng phải đi tầm 1 – 2 tháng mới quen, cứ mạnh dạn mà đi, cùng lắm là… tai nạn”. Mình lặng thinh, lên xe vào số vít ga chạy thẳng làm chú Cường đứng há hốc mồm, lúc sau mình quay về, thấy chú em vẫn đang đứng trong gió heo may chờ mình, mình thẻ thọt hỏi: “Phanh chỗ nào hả mày?”, Cường lại há hốc mồm, cái cờ lê trên tay rơi cái “coong”…
Cũng phải giới thiệu qua về em một chút, em là Vespa Sprint 08, em sinh tận năm 1969, tức là về tuổi em năm nay đã ngoài 40 thế nên nhiều lúc cưỡi em chạy ngoài đường, mình cứ tưởng tượng rằng đang cưỡi bà Hải VT cùng phòng mình mà chạy vậy. Vì già nên em cũng khó tính, mọi thứ của em đều kêu rất to, trừ cái còi…
Mỗi lần ngồi lên em ra phố, tất cả các bộ phận cùng đồng thanh tấu lên bản giao hưởng như một xưởng cơ khí. Nghe rất vui tai và phơi phới không khí của miền Bắc thời kỳ xây dựng XHCN. Mỗi khi qua làn giảm tốc, cả đường lại quay lại nhìn mình vì tưởng có thằng nào “xoè”… Pô của em bị thủng nên tiếng em hồi đó như một chiếc công nông. Thấy tiếng em nổ sau lưng, các xe khác bao giờ cũng dạt vội ra vì tưởng có thằng nào đang chạy xe trộn bê tông đằng sau… Đâm ra cũng chẳng cần còi.
Thời gian đầu chưa hiểu nhau, đã có lúc mình tưởng sẽ phải xa em vì em thường xuyên giận dỗi vô cớ. Lúc thì em hết xăng làm mình phải hì hục dắt mấy cây số trong con mắt thương hại của bọn đi bộ … chờ xe buýt. Lúc đang vội đi họp thì em lại xịt lốp, giữa đường bao người qua lại, mình anh quần âu áo sơ mi ngồi hì hục kích em lên để thay lốp… Cơ cực vô cùng…
Tính tình đỏng đảnh như phụ nữ đã đành, đến cả “thói quen” hàng tháng em cũng có nốt. Mỗi tháng em lại bị chảy nhớt mất mấy hôm. Mình phải mua riêng một cái thảm chùi chân hiệu Kotex loại to để kê dưới máy của em cho nhớt đỡ chảy ra sân… Có hôm chán chảy nhớt thì em chảy xăng, mùi xăng nồng nặc sân nhà, nồng nặc hầm để xe cơ quan… Có mồi lửa thì chắc là “bùm”…
Sau một thời gian hiểu nhau hơn, mình và em càng lúc càng gắn bó. Dần dần mình đã thích cái cảm giác mỗi khi đi cùng em hàng ngày. Nếu không may có hôm phải đi xe loại khác là y như rằng thấy nhớ quay quắt cái cảm giác bóp côn vào số vặn ga vọt đi mà chỉ em mới có. Em dạy mình đức tính kiên nhẫn và giữ được phong thái bình thản trước biến động cuộc đời do em luôn chạy tà tà. Trời đẹp em cũng chạy tà tà, trời bất chợt đổ mưa rào, thiên hạ tăng tốc chạy biến thì em vẫn tà tà, trời nắng như thiêu như đốt, thiên hạ chạy như điên, em vẫn chạy tà tà. Vẫn đủng đỉnh “ping ping ping” giữa phố phường tấp nập. Đi với em, tự nhiên mình thấy lòng cũng bớt bon chen và rút ra chân lý “Phía trước con đường mưa là một …cơn mưa”.
Em cũng cho mình thấy thêm yêu những công nhân xây dựng bởi khi ngồi lên em, dáng mình ngồi cũng giống hệt mấy chú lái xe trộn bê tông tự chế. Có lần mình và em đã chạy song song bên 1 chiếc xe trộn bê tông. Cả hai đều khói mù mịt, mình và chú công nhân bên kia quay sang nhìn nhau đầy chia sẻ…
Em cũng cho mình thu hẹp khoảng cách giầu nghèo với các đại gia. Một lần mình được ngồi ké xe Lexus của anh Tiến béo. Anh Tiến béo khoe xe của anh chuyển số bằng tay. Mình cũng tự tin nói: “Xe em cũng thế nhưng có điều là ít hơn xe anh 2 bánh thôi ạ”. Anh Tiến béo ngồi im, lặng lẽ bật Đàm Vĩnh Hưng lên nghe… Chắc đếch biết mình chạy xe gì…
Em cũng ghen như bao phụ nữ khác. Ngày đầu mình lượn em qua trường để đón bạn gái. Bạn gái mình thướt tha váy áo, đành ngồi một bên. Chân ngắn nên không biết chống vào đâu, trước cổng trường nên cũng không dám ôm eo mình. Mình vào số rồ ga, bạn gái lộn một vòng như thể dục dụng cụ rồi tiếp đất bằng …mông. Tay sứt một miếng giờ vẫn còn sẹo… Đúng là phụ nữ thường khó sống với nhau khi cùng chung một người đàn ông… đẹp trai.
Từ ngày em ngốn thêm của mình vài triệu tiền mông má mĩ viện, em đã hoàn toàn lột xác thành con xe mới. Mầu bạc nguyên bản được thay bằng mầu đen bóng để hợp với mệnh Mộc của mình, máy móc chạy êm hơn, em chuyển từ giai đoạn “tiền mãn nhớt” sang hẳn giai đoạn “mãn nhớt” nên không còn chảy nhớt nữa. Và em cũng không còn cáu gắt như xưa, tiếng em giờ đã êm ái, dịu dàng đến mức vào ngõ nhỏ thanh vắng mà chó không thèm cắn.
Em vẫn giữ được những nét tính cách phụ nữ đáng yêu như không thể làm nhiều việc được một lúc. Chẳng hạn như đã bật đèn thì còi sẽ không kêu, đèn hậu sáng lên khi đạp phanh thì đèn pha lại tắt. Do vậy mình phải luôn tính toán chi tiết khi đi đường ban đêm, đoạn nào cần đèn, đoạn nào cần còi để điều phối…
Từ 2 chiếc yên rời, mình đã thay bằng một chiếc yên liền để cô bạn gái chân ngắn của mình ngồi vững hơn, ôm eo dễ hơn cho khỏi ngã. Em và bạn gái mình đã sống với nhau khá hoà thuận, em không hất bạn gái mình xuống đường nữa. Bạn gái mình thì dù tay ngắn nhưng vẫn thò ra vẫy vẫy xin đường hộ em mối khi mình rẽ hoặc đứng cười ngặt nghẽo khi mình đăm chiêu cộng trừ nhân chia tính lượng nhớt phải pha mỗi khi đổ xăng.
Tết này mình quyết tâm sẽ cùng em vượt 100km để về quê “ra mắt” gia đình. Bố mẹ mình đang rất tò mò xem em là ai mà có thể khiến mình bỏ rơi em Dream II đã gắn bó cả chục năm trời. Có thể em sẽ hỏng dọc đường xong mình không sợ bởi trong cốp xe luôn có đầy đủ: kích ô tô, cờ lê mỏ lết, tuốc nơ vít, vam chữ T, kìm, chai nhớt, chai xăng dự phòng, budi dự phòng, bơm và khăn lau tay… Mình sẽ về từ sáng sớm, để nếu có phải dắt bộ thì cùng lắm là tối sẽ về đến nhà…
Hy vọng mình và em sẽ gắn bó bên nhau mãi mãi cho đến khi …bán em được giá
http://nhungdieuthuvi.com/2011/02/chuyen-tinh-voi-em-vestpa-giao-su-xoay/