Bình luận Giao dịch hàng ngày_Đất nước đã bao giờ đẹp thế này chưa !!

Status
Not open for further replies.
Mình cũng chả thấy có gì để chúc mừng cả.
Chuyện làm ăn thông thường mà, có phải thắng chứng đâu mà chúc nhở :105::24::24::24:
Thắng chứng thì dễ quá, cũng không có gì đáng để chúc mừng. Đơn cử hiện tại, bà chị múc thêm 500k TL4, khóa két, vứt chìa vào tủ sắt ngân hàng, đợi thằng con trai đủ 18 tuổi...hãy mở ra, trong thời gian đó, không cồm ment than vãn, hoặc khoe khoang sức chịu đựng, dưới bất kỳ hình thức nào... Thì xác suất thắng deal này là 96%.
 
Thắng chứng thì dễ quá, cũng không có gì đáng để chúc mừng. Đơn cử hiện tại, bà chị múc thêm 500k TL4, khóa két, vứt chìa vào tủ sắt ngân hàng, đợi thằng con trai đủ 18 tuổi...hãy mở ra, trong thời gian đó, không cồm ment than vãn, hoặc khoe khoang sức chịu đựng, dưới bất kỳ hình thức nào... Thì xác suất thắng deal này là 96%.
Có một câu chuyện kể về 4 thiền sư quyết định tố chức ngồi thiền trong suốt hai tuần mà không nói với nhau một lời nào. Họ thắp lên một ngọn nến như biểu tượng của buổi luyện tập và bắt đầu ngồi thiền. Nhưng rồi, vào buổi tối của ngày đầu tiên, ngọn nến lịm dần rồi tắt ngúm.

Thiền sư thứ nhất nói: “Ồ, không! Ngọn nến tắt rồi.”

Thiền sư thứ hai nói: “Chúng ta đáng lẽ không được nói chứ!”

Thiền sư thứ ba nói: “Tại sao hai người lại phá vỡ sự yên lặng?”

Thiền sư thứ tư cười, nói: “Ha! Tôi là người duy nhất không lên tiếng ở đây.”

——

Hầu hết các cuộc nói chuyện đều xoay quanh 2 chủ đề:

Về chính người đang mở miệng ra nói.

Những thứ nằm ngoài tầm kiểm soát của chúng ta.

Thiền sư thứ nhất bị phân tâm bởi một sự kiện bên ngoài và cảm thấy buộc phải nói ra.

Lẽ ra ông ấy có thể chỉ cần thắp lại ngọn nến.

Thiền sư thứ hai nhắc nhở mọi người về một quy luật mà vốn dĩ đã bị phá vỡ rồi.

Lẽ ra ông ấy có thể chỉ ngồi thiền tiếp.

Thiền sư thứ ba đã thể hiện sự giận dữ.

Lẽ ra ông ấy có thể giữ được bình tĩnh.

Thiền sư thứ tư để cho cái tôi của mình lấn át.

Lẽ ra ông ấy có thể tận hưởng cảm giác thành công trong yên lặng.

Cả bốn thiền sư đều mắc chung một lỗi là chia sẻ suy nghĩ của mình mà không suy xét thấu đáo, trong khi không giúp tình thế cải thiện hơn chút nào. Nếu có một thiền sư thứ năm, một người khôn ngoan hơn, ông ta có thể đơn giản chỉ làm một việc: Giữ yên lặng và tiếp tục ngồi thiền.

Bằng cách đó, ông sẽ thể hiện cho bốn người kia thấy thiếu sót của mình mà không cần nói một lời. Càng nói nhiều, bạn càng có khả năng nói lời ngu ngốc.

Càng nói ít, bạn càng có thể lắng nghe nhiều hơn. Lắng nghe sẽ dẫn đến học hỏi.

Hơn thế nữa, khi không nói chuyện, bạn có thời gian quan sát tình thế cho đến khi nhận ra khoảnh khắc quan trọng cần lên tiếng. Chỉ lên tiếng khi những gì bạn nói mang lại đóng góp thiết thực và ảnh hưởng tích cực, vì mọi sự khôn ngoan đều được nuôi dưỡng trong yên lặng.

Càng nói ít đi, bạn càng trở nên thông minh hơn. Và, có lẽ không phải hoàn toàn trùng hợp khi càng thông minh hơn, bạn sẽ thấy mình ngày càng nói ít đi.
 
Có một câu chuyện kể về 4 thiền sư quyết định tố chức ngồi thiền trong suốt hai tuần mà không nói với nhau một lời nào. Họ thắp lên một ngọn nến như biểu tượng của buổi luyện tập và bắt đầu ngồi thiền. Nhưng rồi, vào buổi tối của ngày đầu tiên, ngọn nến lịm dần rồi tắt ngúm.

Thiền sư thứ nhất nói: “Ồ, không! Ngọn nến tắt rồi.”

Thiền sư thứ hai nói: “Chúng ta đáng lẽ không được nói chứ!”

Thiền sư thứ ba nói: “Tại sao hai người lại phá vỡ sự yên lặng?”

Thiền sư thứ tư cười, nói: “Ha! Tôi là người duy nhất không lên tiếng ở đây.”

——

Hầu hết các cuộc nói chuyện đều xoay quanh 2 chủ đề:

Về chính người đang mở miệng ra nói.

Những thứ nằm ngoài tầm kiểm soát của chúng ta.

Thiền sư thứ nhất bị phân tâm bởi một sự kiện bên ngoài và cảm thấy buộc phải nói ra.

Lẽ ra ông ấy có thể chỉ cần thắp lại ngọn nến.

Thiền sư thứ hai nhắc nhở mọi người về một quy luật mà vốn dĩ đã bị phá vỡ rồi.

Lẽ ra ông ấy có thể chỉ ngồi thiền tiếp.

Thiền sư thứ ba đã thể hiện sự giận dữ.

Lẽ ra ông ấy có thể giữ được bình tĩnh.

Thiền sư thứ tư để cho cái tôi của mình lấn át.

Lẽ ra ông ấy có thể tận hưởng cảm giác thành công trong yên lặng.

Cả bốn thiền sư đều mắc chung một lỗi là chia sẻ suy nghĩ của mình mà không suy xét thấu đáo, trong khi không giúp tình thế cải thiện hơn chút nào. Nếu có một thiền sư thứ năm, một người khôn ngoan hơn, ông ta có thể đơn giản chỉ làm một việc: Giữ yên lặng và tiếp tục ngồi thiền.

Bằng cách đó, ông sẽ thể hiện cho bốn người kia thấy thiếu sót của mình mà không cần nói một lời. Càng nói nhiều, bạn càng có khả năng nói lời ngu ngốc.

Càng nói ít, bạn càng có thể lắng nghe nhiều hơn. Lắng nghe sẽ dẫn đến học hỏi.

Hơn thế nữa, khi không nói chuyện, bạn có thời gian quan sát tình thế cho đến khi nhận ra khoảnh khắc quan trọng cần lên tiếng. Chỉ lên tiếng khi những gì bạn nói mang lại đóng góp thiết thực và ảnh hưởng tích cực, vì mọi sự khôn ngoan đều được nuôi dưỡng trong yên lặng.

Càng nói ít đi, bạn càng trở nên thông minh hơn. Và, có lẽ không phải hoàn toàn trùng hợp khi càng thông minh hơn, bạn sẽ thấy mình ngày càng nói ít đi.
Người viết câu chuyện này có lẽ không học về Huyền Bí phương Đông, nên em không nhận thấy yếu tố Ngũ Hành.
Câu chuyện vốn hay, nhưng có thể hay hơn nữa, nếu có 5 Thiền Sư. Và người Thiền sư thứ 5 là người bước lại gần cây nến, thổi tắt nó và mỉm cười...
 
Người viết câu chuyện này có lẽ không học về Huyền Bí phương Đông, nên em không nhận thấy yếu tố Ngũ Hành.
Câu chuyện vốn hay, nhưng có thể hay hơn nữa, nếu có 5 Thiền Sư. Và người Thiền sư thứ 5 là người bước lại gần cây nến, thổi tắt nó và mỉm cười...
Mỉm cười rồi thổi tắt
Hay
Thổi tắt rồi mới mỉm cười?
Hay
Mỉm cười rồi thổi tắt
Rồi tiếp tục mỉm cười?
 
Kính chúc ace
d5ec6db5915b9e6c88cf226453af91ac.png

:111::111::111::115::115::115::111::111::111:
 
Status
Not open for further replies.
Back
Top