Copy cái này từ FB 1 bạn.
"Hôm qua tôi đi mua đồ ăn, vợ dặn, hễ mua đồ gì ăn sẵn thì phải hỏi kỹ, xem kỹ kẻo vớ phải đồ tẩm ướp hóa chất, chết sặc gạch có ngày. Tôi quán triệt sâu sắc nên khi thằng chủ cửa hàng đưa cho mấy gói xúc xích, tôi bĩu môi, hít hít rồi bảo, đcm đ éo tin chúng bay, xúc xích này làm từ thịt lợn chết, tẩm hóa chất cho thơm lừng lên, bố mày ko ngu, ăn vào để chết à. Mẹ thằng chủ cũng cứng bật luôn, nó bảo ko tin ông bóc một cái bất kỳ ra, vứt kia xem kiến, gián có ăn không, kiến nó bu đầy thì đích thị xúc xích sạch, có hóa chất kiến nó dí bòi vào. Tôi bảo, được. Thế là tôi bóc 1 cái, bỏ vào xó cửa hàng xem kiến nó có xơi không. Quả nhiên đúng là xúc xích tươi và sạch, chỉ một loáng họ hàng nhà kiến kéo ra, kiến con đi trước kiến già theo sau, cầm hương kiến đất bạc đầu... bọn nó xâu vào cái xúc xích chén nhiệt tình, ăn chán rồi tha về tổ. Thằng chủ cửa hàng cười ha hả bảo, tin chưa, tin chưa, m ẹ kiếp đã bảo hàng tươi và sạch mà lị. Tôi cùng mừng quá bảo, tin rồi, tin rồi, hàng tươi và sạch. Kiến ăn thì tin được. Nói chưa dứt câu thì thằng chủ bỗng ôm mặt khóc tu tu rồi bảo, anh ơi, thế đ éo nào chúng mình lại thảm hại đến mức này, thế đ éo nào giữa người với người giờ không tin được nhau, thế đ éo nào hai thằng người giờ lại phải đi tin con kiến. Lời nói của anh em mình lẽ nào không bằng sâu bọ hay sao?
Ôi, đ ịt mẹ nó chứ nói gì mà đúng và cay đắng thế. Lẽ nào người với người giờ không tin được nhau? Chúng ta thảm hại đến mức này sao? Lạy chúa amen di đà phật ok vạn tuế!"