Ta thường có từng buổi sầu ghê gớm
Ở bên Em -- ôi biển sắc, rừng hương!
Em lộng lẫy như một ngàn hoa sớm,
Em đến đây như đến tự thiên đường.
Những buổi đó, ta "nhìn" em kinh ngạc,
Hồn mất dần trong cặp mắt lưu ly,
Ôi mắt xa khơi ! Ôi mắt dị kỳ !
Ta trông đó thấy trời ta mơ ước.
Thấy cả bóng một vầng đông thuở trước,
Cả con đường sao mọc lúc ta đi,
Cả chiều sương mây phủ lối ta về,
Khắp vũ trụ bỗng vô cùng thương nhớ.
Ta run sợ, cho yêu là mệnh số,
Mặc tay em định hộ kiếp ngày sau.
Vì người em có bao phép nhiệm mầu,
Một sợi tóc đủ làm nên mê hoặc.
Ta ôm ngực nghe trái tim trào dâng
Ta hái trong em lấy đóa hoa hồn.
Từ giã hoàng hôn trong mắt em,
Ta đi tìm những phố không đèn.
Gió mùa thu sớm bao dư vị,
Của chút hương thầm kia mới quen.
Cùng bóng hàng cây gặp giữa đường,
Ân cần tôi ngỏ tấm tình thương.
Bao nhiêu hoài bão, bao hy vọng,
Nói hết cho lòng nhẹ mối vương.
Rồi đây trên những lối đi này,
Ta sẽ cùng ai tay nắm tay...
Nhịp bước năm cung đàn ảo tưởng
Từng bước trôi cùng trăng viễn khơi,
Thâu đêm chưa hiểu miệng ai cười.
Nụ cười gửi tự thiên thu lại,
Tiền kiếp nào xưa, em hé môi ?
Dĩ vãng nào xanh như mắt em ?
Chao ôi ! Màu tóc rợn từng đêm !
Hàng mi khuê các chìm sương phủ
Vời vợi ngàn sao nhạt dáng xiêm.
Sông biển nào nghe thấu nỗi niềm ?
Sóng đâu còn khoé mắt thâm nghiêm
Lòng ơi ! hoài vọng bao giờ nói,
Thăm thẳm trùng dương một tiếng Em.
Nhẹ bước chiêm bao tưởng lạc đường
Rưng rưng mùi phấn, bỗng ngùi thương.
Sương đầm vạt áo mong manh lệ
Sao rụng bay vào tóc dạ hương.
Ta lánh trần ai đi rất xa,
Bâng khuâng sao lạnh ánh trăng tà.
Một mai hứa hẹn sẽ tìm nàng
Ta sẽ say nằm ngủ dưới hoa.
Buông chìm tâm sự nửa đêm nay.
ST