Colaido
Moderator
Cũng chẳng biết từ lúc nào người không còn chuyện trò hằng đêm với tôi nữa, còn tôi mỗi khi cảm thấy buồn hay tuyệt vọng về thực tại thì luôn nhớ về nụ cười bừng nắng ấy.
Trong nhiều năm sau đó, kể cả khi nằm trên bàn mổ khi thuốc mê từ từ ngấm tôi vẫn mơ màng nghe văn g vẳng bản nhạc mà người lựa cho tôi nghe mỗi đêm khi tôi thấy buồn khổ cô đơn. Khi những cơn đau dai dẳng hành hạ, khi nằm bẹp giường tưởng như không dậy nổi thì nhiệt huyết máu nóng, sức sống mãnh liệt của người hối thúc tôi ngồi dậy vượt qua tính lười của mình .
Gặp người sau nhiều năm tháng qua đi khi cả 2 đã có quá nhiều thay đổi thì điều làm tôi tiếc nối nhất làm tôi buồn nhất là ngày xưa đó đã vì ngại ngần mà từ chối đạp xe khám phá phố đêm cùng người. Để rồi đợi gần 8 năm để chạm được tay vào má người tôi đã là 1 người khác với những chán chường, mệt mỏi, hết đam mê.
Trong nhiều năm sau đó, kể cả khi nằm trên bàn mổ khi thuốc mê từ từ ngấm tôi vẫn mơ màng nghe văn g vẳng bản nhạc mà người lựa cho tôi nghe mỗi đêm khi tôi thấy buồn khổ cô đơn. Khi những cơn đau dai dẳng hành hạ, khi nằm bẹp giường tưởng như không dậy nổi thì nhiệt huyết máu nóng, sức sống mãnh liệt của người hối thúc tôi ngồi dậy vượt qua tính lười của mình .
Gặp người sau nhiều năm tháng qua đi khi cả 2 đã có quá nhiều thay đổi thì điều làm tôi tiếc nối nhất làm tôi buồn nhất là ngày xưa đó đã vì ngại ngần mà từ chối đạp xe khám phá phố đêm cùng người. Để rồi đợi gần 8 năm để chạm được tay vào má người tôi đã là 1 người khác với những chán chường, mệt mỏi, hết đam mê.