Ai đó đã nói, khi làm một chuyện gì đó, sau hai năm mà mình vẫn luôn theo một cách làm, thì mình cần phải nhìn kỹ lại. Sau năm năm, thì phải nhìn với sự nghi ngờ. Và sau mười năm, thì hãy ném nó đi và bắt đầu tất cả lại từ đầu.
Tôi đã đi gần tới thời điểm đó. Gần những chín năm, tôi chỉ đi theo “một cách làm” kể từ ngày đầu đến với Vietcurrency.com. Trong khi đó, nền văn minh lúa nước cổ đại từ 10,000 năm xưa đã phát triển; trái cây, đậu, và râu đã được phân phát trên nguyên tắc “phớt sờ cằm sau sờ … túi” , còn được gọi theo cách các bé trẻ trâu đời @ là “first-come, first served”, và đã hình thành một văn hóa ảo trên internet có giới tính rõ ràng và râu ria cắm lộn.*
Thế thì tôi cũng cần thay hoặc sửa đổi một cái gì đó trong cách làm để theo kịp thời đại. Nhưng suy đi nghĩ lại, đổi gì thì mình vẫn là mình, vẫn xí xọn ngầm và âm thầm nghe ngóng chuyện thiên hạ rồi rung đùi cười ruồi khóai trá. Xưa giờ, những gì đã để lại trên mạng ảo cũng là một phần thật của mình. Có che dấu thì vẫn hở hang. :)
P1: Tôi đã có khả năng ...
Tôi nhớ thời bon chen đi học xa nha, bọn tôi đã lấy 1 cái test có tên gọi là Myers Briggs Test. Cái test này đã được Katherine Book Briggs và Isabel Briggs Myers khai lập để giúp bọn trẻ vô phương thiếu định hướng như chúng tôi tìm hiểu về personality của mình nhưng tôi nghĩ mưu đồ của họ là để làm chúng tôi cảm thấy bối rối và … gộp chúng tôi vào 1 khuôn khổ để chúng tôi dễ nương theo sự đề nghị , uốn nắn của người khác.
Trên nguyên tắc cơ bản, cho những trẻ chưa được thụ giáo điều hay lẽ phải như tôi, những câu trả lời cho các câu hỏi sẽ chỉ cho tôi biết style con người của tôi, điều này sẽ chỉ cho tôi thấy con đường sự nghiệp của mình, và điều này sẽ chỉ cho tôi thấy hình dáng, tướng tá người đàn ông trong tương lai tôi sẽ lấy làm chồng ngon lành ra sao, và điều này sẽ chỉ cho tôi thấy hạnh phúc gia đình của tôi ấm cúng như thế nào, và điều này sẽ chỉ cho tôi thấy mức thành công trên đường đời, và điều này sẽ chỉ cho tôi thấy tòan vẹn hạnh phúc cuộc đời tôi cho đến ngày thân tàn ma dại.
Mặc dù bài test ấy đầy những câu hỏi vừa lưỡng nghĩa vừa không rõ ràng, dễ khiến người ta chửi chó mắng mèo, tôi đã rất tự tin và huênh hoang như một đứa đã nhận được tất cả những gì cuộc đời nó mong muốn từ các bài thử nghiệm theo kiểu tiêu chuẩn hóa toàn bộ cuộc đời này. Tôi đã trả lời một đống câu, đặt cây bút chì 2B xuống , và chờ đợi để được phân chia vào nhóm thông minh, sáng dạ, kiệt xuất.. Một tuần hoặc lâu hơn ( hình như là 10 ngày ) sau đó, chúng tôi nhận được kết quả - số phận của chúng tôi đã được trao đến trong những phong bì màu trắng. Tôi và các bạn của tôi cùng so sánh:
Kết quả MB của các bạn tôi rất kỳ diệu và rất phù hợp với mục tiêu trong đời sống của họ! Phép lạ từ phép lạ! Tôi đã hồi hợp mở phong bì của tôi trong khi tự hỏi làm thế nào để họ có thể phân lọai chính xác được cho một Thiêntài Côngchúa Tổngthống Oscarwinner như tôi. Đó, hóa ra họ gọi là
1/Nông dân.
Tôi sẽ là một nhà nông.
Nhưng tôi không biết làm nông dân. Tôi cũng không có ruộng đất, hoặc xẻng cuốc và máy cày, hoặc tài cán nông nghiệp. May quá cái test này cho tôi thêm chọn lựa thứ hai và thứ ba, nếu chọn lựa thứ nhất thiếu thực tế.
2) Tài xế xe buýt.
Tôi đi học hàng ngày = bus, tuyến sớm nhất Bờ hồ Hà đông từ 5h15 ' sáng để 7 h có mặt ở trước cửa ĐH tổng hợp, sáng nào cũng xanh xao vàng vọt vì say xe bí tỷ. Nhưng khốn khổ nhất là lượt đi về 12h20-2h mới tới nhà gần như trong tình trạng đói lả. Hành trình đều đặn suôt 3 năm học cấp 3 và 1 năm học ở Thanh Xuân khiến tất cả tài xế xe bus tuyến đó gần như quen mặt tôi và họ thường gọi tôi là tiểu thứ Bắc kinh :D
KHi đó tôi đã hoàn toàn tin rằng tất cả mọi người khác, bao gồm cả người mù người tàn tật , đều có thể lái xe giỏi hơn tôi. Rất may là còn thêm cái lựa chọn thứ ba. Một nơi ẩn náu cuối cùng. Một nghề nghịêp sau cùng mà tôi hi vọng sẽ cứu vớt tôi…
3) Thầy tu.
Hỡi trời! Tôi mà làm thầy tu. Tôi không thích cạo đầu trọc mặc dù tôi rất thích ăn đồ chay. Tôi sẽ ăn vụng suốt ngày. Chùa sẽ … phá sản.
Thày tu mà lại ăn vụng đồ chùa suốt ngày thì đến bao giờ sẽ đắc đạo?
Thế rồi mùa hè năm đó mẹ tôi gửi sang cho 4 tập bộ Tiếng chim hót trong bụi mận gai, tôi thấy mình như sống lại , mình chính là nàng Meggie tội nghiệp chìm đắm trong tinh yêu tuyệt vọng với Cha Ralph.,. Rồi những đêm tôi ôm ấp từng trang , khóc cạn nước mắt vì đau đớn vì tính yêu không được đền đáp....
Hai bà Katherine và Isabel này quả đã xỏ tôi từ thuở ấy..
-------------------
P2: làm cách nào tôi đặt chân đến nước Mỹ
P3: cơ duyên nào dẫn tôi đến với bảng điện nhảy số