Bình luận Giao dịch hàng ngày - YÊU ANH CẢ TRONG GIẤC MƠ !

Status
Not open for further replies.
Dễ cả 4rum cảm ơn chị Đại :))) hôm nay cháy máy hậu 20/10.
Này là 20/10 này :19:
Đọc cho vui :1:
https://www.facebook.com/phan.t.anh.58?__tn__=,dC-R-R&eid=ARAGOkG064-eHWdgscSlfypPMs8CwjT__5euK7_qs0ukDtaKaBkB5ryxPuChbwagLDJBC2OymteChlEm&hc_ref=ARQ9sNtdFO7OlkKbfgz6KlGBSMoDLdAZRpDXiS_lEmYJClZdTQ8b8k9lBWwFoTUmmb4&fref=nf

ANH ĐÃ MUA HOA CHO CHỊ ẤY CHƯA?”

Từ cuối giờ chiều ngày 18 tháng 10, hội học võ đã bàn nhau nên mua gì cho vợ ngày 20 tháng 10. Chuyện vừa dễ lại vừa khó. Dễ vì vợ thì kiểu gì cũng dễ. Mà khó vì là vợ, kiểu gì cũng có thể khó được, rất tùy hứng.

Đàn ông vốn không cần phải bàn nhau những chuyện mua quà thế này. Thậm chí vài năm trước còn quên lửng đi, không sao. Nhưng từ vài năm nay, ông nào cũng có bồ. Hơn bốn mươi, gần năm mươi còn yêu lại mới kinh chứ, các ông nói với nhau vừa tự hào vừa kính nể bản thân. Rồi bốc phét thêm, rồi mông má thêm, các cô bồ lúc đầu còn được giấu kín, sau dần dần từng ông dẫn theo, kiểu như thanh niên trong xóm cắp gà chọi đi chọi với nhau ở quán.

Có bồ nên đối xử với vợ có phần phải trên kính dưới nhường hơn. Không phải do cảm giác có lỗi. Các báo cho phụ nữ cứ hay tưởng tượng là đàn ông thấy mình có lỗi khi có bồ. Nếu thấy có lỗi họ đã không bồ. Họ thấy các bà ở nhà có lỗi. Vì bà có lỗi nên tôi mới có bồ. Lỗi gì, thì rất nhiều, có những cái nói ra xong chính các ông cũng thấy ngượng vì mình sao mà nhỏ nhen, bé xé ra to. Nhưng thôi, đó là phạm vi của một câu chuyện khác, ở kỳ khác…

Từ hồi có bồ, những ngày lễ, tết, kỷ niệm trong nước và toàn thế giới, các ông đều chăm chỉ mua quà. Một phần thấy thương họ ngây thơ quá, chẳng biết gì. Một phần là trước những câu hỏi nửa dịu dàng nửa khiêu khích của các cô bồ “Anh có mua gì cho bà xã chưa?”, lòng kiêu hãnh của các ông nổi lên. Không còn thẳng thắn ngang ngược như thời 30 tuổi, không mua là không mua, anh chỉ có em, anh không yêu mụ ấy; tuổi 40 của các ông phải cho thấy gia đình mình vẫn do mình quản lý được, vẫn tương kính như tân, vẫn đâu vào đó gia phong nhuần nhuyễn. “Thế con bồ nó mới nể,” các ông bảo nhau. Thế là đi mua quà.

Mua gì? Mua váy à? Rồi lại bị mắng. Mua son à? Son đầy một ngăn kéo kìa. Mua nước hoa à? Rồi lại hỏi sao biết mà mua thế này? Hay mua cho cân giò chả? Một ông ngu ngốc đề xuất liền bị mấy ông mắng cho ngay một trận…

Cuối cùng thống nhất là mua cho một bó hoa nhỏ, có thể do chính cô bồ đi chọn. Trước khi đến cổng nhà thì dừng xe lại, rút ra cái phong bì nhét vào trong giấy gói. Về đến cổng gọi, “Mẹ Tí ơi!”, trao cho bó hoa rồi đẩy xe vào. Mẹ Tí không nhìn mặt chồng, nhìn ngay vào trong bó hoa, mang vội vào trong bếp. Trước khi kịp nhìn cho rõ là loại hoa gì, mẹ phải mở ra xem ngay phong bì đựng bao nhiêu thóc.
 
Này là 20/10 này :19:
Đọc cho vui :1:
https://www.facebook.com/phan.t.anh.58?__tn__=,dC-R-R&eid=ARAGOkG064-eHWdgscSlfypPMs8CwjT__5euK7_qs0ukDtaKaBkB5ryxPuChbwagLDJBC2OymteChlEm&hc_ref=ARQ9sNtdFO7OlkKbfgz6KlGBSMoDLdAZRpDXiS_lEmYJClZdTQ8b8k9lBWwFoTUmmb4&fref=nf

ANH ĐÃ MUA HOA CHO CHỊ ẤY CHƯA?”

Từ cuối giờ chiều ngày 18 tháng 10, hội học võ đã bàn nhau nên mua gì cho vợ ngày 20 tháng 10. Chuyện vừa dễ lại vừa khó. Dễ vì vợ thì kiểu gì cũng dễ. Mà khó vì là vợ, kiểu gì cũng có thể khó được, rất tùy hứng.

Đàn ông vốn không cần phải bàn nhau những chuyện mua quà thế này. Thậm chí vài năm trước còn quên lửng đi, không sao. Nhưng từ vài năm nay, ông nào cũng có bồ. Hơn bốn mươi, gần năm mươi còn yêu lại mới kinh chứ, các ông nói với nhau vừa tự hào vừa kính nể bản thân. Rồi bốc phét thêm, rồi mông má thêm, các cô bồ lúc đầu còn được giấu kín, sau dần dần từng ông dẫn theo, kiểu như thanh niên trong xóm cắp gà chọi đi chọi với nhau ở quán.

Có bồ nên đối xử với vợ có phần phải trên kính dưới nhường hơn. Không phải do cảm giác có lỗi. Các báo cho phụ nữ cứ hay tưởng tượng là đàn ông thấy mình có lỗi khi có bồ. Nếu thấy có lỗi họ đã không bồ. Họ thấy các bà ở nhà có lỗi. Vì bà có lỗi nên tôi mới có bồ. Lỗi gì, thì rất nhiều, có những cái nói ra xong chính các ông cũng thấy ngượng vì mình sao mà nhỏ nhen, bé xé ra to. Nhưng thôi, đó là phạm vi của một câu chuyện khác, ở kỳ khác…

Từ hồi có bồ, những ngày lễ, tết, kỷ niệm trong nước và toàn thế giới, các ông đều chăm chỉ mua quà. Một phần thấy thương họ ngây thơ quá, chẳng biết gì. Một phần là trước những câu hỏi nửa dịu dàng nửa khiêu khích của các cô bồ “Anh có mua gì cho bà xã chưa?”, lòng kiêu hãnh của các ông nổi lên. Không còn thẳng thắn ngang ngược như thời 30 tuổi, không mua là không mua, anh chỉ có em, anh không yêu mụ ấy; tuổi 40 của các ông phải cho thấy gia đình mình vẫn do mình quản lý được, vẫn tương kính như tân, vẫn đâu vào đó gia phong nhuần nhuyễn. “Thế con bồ nó mới nể,” các ông bảo nhau. Thế là đi mua quà.

Mua gì? Mua váy à? Rồi lại bị mắng. Mua son à? Son đầy một ngăn kéo kìa. Mua nước hoa à? Rồi lại hỏi sao biết mà mua thế này? Hay mua cho cân giò chả? Một ông ngu ngốc đề xuất liền bị mấy ông mắng cho ngay một trận…

Cuối cùng thống nhất là mua cho một bó hoa nhỏ, có thể do chính cô bồ đi chọn. Trước khi đến cổng nhà thì dừng xe lại, rút ra cái phong bì nhét vào trong giấy gói. Về đến cổng gọi, “Mẹ Tí ơi!”, trao cho bó hoa rồi đẩy xe vào. Mẹ Tí không nhìn mặt chồng, nhìn ngay vào trong bó hoa, mang vội vào trong bếp. Trước khi kịp nhìn cho rõ là loại hoa gì, mẹ phải mở ra xem ngay phong bì đựng bao nhiêu thóc.
Thế chế còn nhớ hôm qua được tặng hoa gì không, hay chỉ toàn nghĩ về hoa của anh Vova :15:
 
Status
Not open for further replies.
Back
Top