Cái đậm đậm là truyền nhân của môn Đại Thừa, dễ cho phàm phu tiếp thu, nhưng cá nhân mình chỉ e, nó dẫn mình vào cuôn đường vọng tưởng (kiểu như tôi đã ngộ, ồ thì ra tâm là không, tâm là rỗng. Ta đã định, thì ra định sinh ra huệ,…Nhưng có biết đâu, định với huệ trong hang, nó khác, thực tế nó khác, var trạm là nảy lửa ngay).
Ví dụ: Nói về Thuỷ Hử (trên phim), mình thích nhân vật Lãng Tử Yến Thanh, văn võ song toàn, vừa đẹp vừa sang, some trỗ, gái gú, ăn chơi…thích đủ thứ, thích là chơi, đầy nghĩa khí. Nhưng, thực tế nó khác, mình văn dốt, võ cũng mù mờ, vừa gầy lại vừa hói, gái gú, ăn chơi… thích đủ thứ, nhưng lại nhát đòn, chơi chọn lọc, sợ bị hậu quả khôn lường, hay nói gọn là nhát cấy.
=> Thử hỏi, bây giờ tu sao đây? Bỏ Yến Thanh hay bỏ ngoại hình này (tập gym, rồi phẫu thuật thẩm mỹ, kéo chân, cấy tóc,…). Đâu là cuôn đường giác ngộ. Chui hang thì bỏ YT, còn ra hang thì lại phải bỏ ngoại hình à? Đường nào cũng đau khổ, do chấp ngã vậy?!