Dạ anh,
Cũng như ý ở bài viết trên, em nghĩ thật ra nói Phật Tánh chính là Từ Bi, đó là sự Chấp, là Mê Lầm rồi chăng? Muốn biết, ta cần trả lời các câu hỏi: Từ Bi do đâu mà ra? Nguy hiểm của nó là gì? Khi nào Từ Bi bị tận diệt? Từ Bi nếu diệt rồi, tương lai có tái khởi không? (note: Phải thiền định, định tâm rồi mới thiền quán để tự có câu trả lời, tránh biased theo sách hoặc theo idol Đạt Ma. Câu trả lời phải do ta tự thấy).
Em thấy Bụt cũng nói: Thần thông là điều cấm kỵ với người tu hành. Nếu để cho thần thông thi triển, người ta chỉ theo thần thông mà bỏ đi chánh pháp. Nhục thân bất hoại, ngồi thiền tự thiêu,... cũng là một loại thần thông. Nó làm cho người ta tò mò, mà xa rời chánh pháp.
Từ bi em chưa luyện được phần nào ạ, đánh con thì em ít đánh, nhưng mắng thì cứ mắng mỗi ngày. Iu thương gia đình, gia đình vợ, đương nhiên vẫn có sự khác biệt, bên nặng bên nhẹ. Iu thương mọi người cũng chưa đạt đủ trình, vẫn phàm phu, theo cảm tính ạ. Phím cổ nào cho lợi nhuận mụ mẫm cũng chưa luôn, em có biết đâu mà phím ạ, nhưng em có đi hóng người ta phím, hóng nhiều nữa là khác (vài chục hoặc có khi gần trăm đối tượng, vì em chưa ngồi cộng lại nên chưa rõ bao nhiêu). Hóng xong về phố khác kể lại, rồi lại hóng xem người được kể lại, họ bình phẩm ra sao?
Yêu thương đồng bào, làm từ thiện cũng có, nhưng nhỏ nhoi như hạt cát giữa sa mạc thôi ạ. Yêu thương nhân thế có, nhưng cũng ít. Muỗi vẫn đập nát bét, nếu bu vào chân cắn hút máu (bay vèo vèo thì thôi tha), cẩu thì em bỏ rồi ko ăn, bảo vệ môi trường cũng có nhưng hành động ít (kiểu ko xả rác, phóng uế bữa bãi. Chứ lội kênh vợt rác, hay thông cống...thì em chưa).
Bố Thí, em thấy nó cũng ko có gì quá lạ lẫm, vd em vẫn bố thí cho người già, người nghèo, người bệnh (với điều kiện là họ làm việc, bán vé số hoặc bán bánh dạo chẳng hạn, nhưng chưa bố thí cho ông tỳ kheo đi bộ hành nào cả ạ). Và em cũng chưa thấy sự bố thí đó là hành động vì mình, thông qua bố thí để mở lòng từ bi.
Nhìn chung, mục tiêu của em học Bụt là để thoát khổ, thoát cho bản thân thôi (chưa có ý niệm giúp ai thoát khổ, lại càng không có ý niệm trở thành ông Bụt thứ hai). Hoặc cũng vì cái này, mà em tu sai, chưa thấy giác ngộ gì cả... Vẫn mãi loay hoay, sướng chán chán sướng, trong đó chán nhiều hơn sướng.