Nghễnh ngãng Index

Không hiểu Sanjin sao chứ em đọc sách thấy người Nhật đề cao quan điểm đơn giản chứ không thần thánh hóa lắm :D. Biến thứ phức tạp thành đơn giản là sức mạnh của trí tuệ , còn ngược lại chắc hơi ma giáo :26:
Vậy mới làm lãnh đạo được chớ, phải biến cái đơn giản thành phức tạp, nguy hiểm :4:
 
Không hiểu Sanjin sao chứ em đọc sách thấy người Nhật đề cao quan điểm đơn giản chứ không thần thánh hóa lắm :D. Biến thứ phức tạp thành đơn giản là sức mạnh của trí tuệ , còn ngược lại chắc hơi ma giáo :26:
Biến đơn giản thành phức tạp thì thần thánh mới có giá trị, còn làm ngược lại thì mất hết giá trị hả cụ? :10:
 
Biết nhiều thì quí...nhưng xài được mới quí hơn ...luc ban đầu học cai mới ai cũng hứng thu sau se lùi dần vao những thứ đơn giản hữu ích ... ngày xưa mới bươc vao TA e vẽ cả ngày với cả rổ tín hiệu :) ve sau chỉ xem MACD , STO , OBV , ROC là đủ , kháng cự/ hỗ trợ nhìn là thấy khỏi cần vẽ :D nhìn bảng điện mới là môn hay nhưng ít thấy phổ biến môn này :)trong những báo e theo dõi co ITrader viết cho vneconomy.vn là co cách nhìn bảng điện khá sát , chỉ có cái trade sau khi đóng cửa nên k theo được :) ae nào muốn học cách nhìn bảng thì đọc ITrader cũng hay :)
 
Last edited:
Biết nhiều thì quí...nhưng xài được mới quí hơn ...luc ban đầu học cai mới ai cũng hứng thu sau se lùi dần vao những thứ đơn giản hữu ích ... ngày xưa mới bươc vao TA e vẽ cả ngày với cả rổ tín hiệu :) ve sau chỉ xem MACD , STO , OBV , ROC là đủ , kháng cự/ hỗ trợ nhìn là thấy khỏi cần vẽ :D nhìn bảng điện mới là môn hay nhưng ít thấy phổ biến môn này :)trong những báo e theo dõi co ITrader viết cho vneconomy.vn là co cách nhìn bảng điện khá sát , chỉ có cái trade sau khi đóng cửa nên k theo được :) ae nào muốn học cách nhìn bảng thì đọc ITrader cũng hay :)
Theo em thì cái dòng màu đỏ bác phải xem trọng nó nhiều hơn vì đây là khái niệm rất là mầm non. Có điều xác định kháng cự/ hỗ trợ hiệu quã thì không mấy người làm được. Chân tình đó :1:
Một cách cực đoan thì các indi dạng qui về hình sin mục đích cuối cùng là tính timing một cách định lượng và khách quan. Dù có tinh vi phức tạp đến mấy thì indi vẫn là kính chiếu hậu :1:
 
Last edited:
Theo em thì cái dòng màu đỏ bác phải xem trọng nó nhiều hơn vì đây là khái niệm rất là mầm non. Có điều xác định kháng cự/ hỗ trợ hiệu quã thì không mấy người làm được. Chân tình đó :1:
Một cách cực đoan thì các indi dạng qui về hình sin mục đích cuối cùng là tính timing một cách định lượng và khách quan. Dù có tinh vi phức tạp đến mấy thì indi vẫn là kính chiếu hậu :1:
Dòng màu đỏ e xác định là 1 vùng + nhìn bảng để thu hẹp lại ! S/R quan trọng thật và e chưa có cách nào nhận biết nó sẽ k bị break cho đến lúc nó bật lên :) và e thấy nhìn bảng điện chon tins hiệu nhanh hơn :)
 
Trong nhà bác MS thì em lại càng không dám luận bàn về TA. có điều em bàn luận trên quan điểm triết lý hơn là kỹ thuật. chữ TA thì em gà lắm bác ah nên cứ loanh quanh học hỏi. quan điểm em thì cũng rất thích đơn giản hóa thôi ah chứ nếu thần bí quá như ichi và thần bí nó lên như một công cụ vô địch thiên hạ thì người nhật chắc là trên đỉnh phố wall chứ ko phải mỹ bác ah.
:)
bàn luận vô tư đi cụ ạ, TA là chủ đề rất thú vị mà.
Ichimoku Kinko Hyo cơ bản rất thu vị....
Hiệp hội TA Nhật coi việc phân tích trend chỉ là 1 phần của Ichimoku thôi :)
 
Last edited:
Ichimoku không thần bí, chỉ là rất khó tiếp thu :)
Ichimoku nói 1 cách tương đôi là nó có đầy đủ các chủ đề tương tự như Gann, P&F, elwave, Dow theories ... :)
nếu không nắm bắt dc Ichimoku, hãy học phần đậm đi :), rất đơn giản

:( ông nào nói phần đậm đơn giản thì là cao thủ võ lâm rồi, xin bái phục :77::77::77:

suy cho cùng nó chỉ là công cụ phương tiện, xài như thế nào là do người sử dụng :)
sư phụ @Cdg nói đúng, kiếm là chết, người sử dụng kiếm là sống ... cao thủ thì gỗ đá, cây cỏ, bông hoa cũng là vũ khí được :)
 
trích của Trần Quốc Anh
"Người sử kiếm pháp chứ không phải kiếm pháp sử người
Nhiều bác dùng quá nhiều indicators nhưng vì không nắm được gốc rễ nên không biết rằng một số indicators bản chất là giống nhau, chỉ khác nhau về chiêu thức.
chiêu thức đã dùng đến mức thượng thừa khi phát ra người ta không xem nó là chiêu nữa mà tự nhiên như hơi thở thôi
Quan trọng vẫn không phải là thanh kiếm sắc bén (Indicators), mà là ở người sử kiếm, cao thủ tuyệt đỉnh dùng "thảo mộc trúc thạch" đều có thể chiến thắng được đối thủ, điều cốt yếu là phải nắm bắt được cốt lõi vấn đề (nền xây dựng nên Indicators, thay vì lục tung cả chục nghìn indicators trên thế giới)"
Vậy nên chọn công cụ phuong tiện mình nắm rõ nhất để hành động, để sử dụng có lẽ là điều nên làm :)
 
trích của Trần Quốc Anh
trường thương trên lưng ngựa chiến trường rộng lớn, dao ngắn trong chỗ chật hẹp, biết bơi dưới nước... cho dù giỏi tất cả các môn thì xác định đc mình đang ở chiến trường nào để lựa chọn vũ khí phù hợp lại ở ngoài kiếm pháp, khi mà ở một nơi tầm nhìn quốc hội k quá 6 tháng:) bộ tài chén sáng ra lệnh chiều thu hồi :) MMs, BBs cũng chả kém môn nào, thế và lực đều hơn hẳn, khi nhận biét ra mình xử dụng vũ khí k phù hợp thì lại vướng cái T++ :(
Phiêu Kỵ Tướng Quân Thiết Đại Đô Đốc chỉ huy tiền quân vượt sông xong là nhường ghế quả thật đã tu luyện kỷ luật thượng thừa :)
 
trường thương trên lưng ngựa chiến trường rộng lớn, dao ngắn trong chỗ chật hẹp, biết bơi dưới nước... cho dù giỏi tất cả các môn thì xác định đc mình đang ở chiến trường nào để lựa chọn vũ khí phù hợp lại ở ngoài kiếm pháp, khi mà ở một nơi tầm nhìn quốc hội k quá 6 tháng:) bộ tài chén sáng ra lệnh chiều thu hồi :) MMs, BBs cũng chả kém môn nào, thế và lực đều hơn hẳn, khi nhận biét ra mình xử dụng vũ khí k phù hợp thì lại vướng cái T++ :(
Phiêu Kỵ Tướng Quân Thiết Đại Đô Đốc chỉ huy tiền quân vượt sông xong là nhường ghế quả thật đã tu luyện kỷ luật thượng thừa :)
nan giải thật :(
thế thì phải nàm thao ????
 
ZEN ARCHERY - KYUDO

Kyudo – Nghệ thuật Cung Đạo (Xạ nghệ) Nhật Bản
Kyudo: Cung đạonghệ thuật bắn cung của Nhật (kyudo) còn gọi là xạ nghệ. Cung đạo mang một ý nghĩa triết lý sâu xa. Do vậy mục đích chính của người bắn cung không phải là bắn trúng đích mà là nắm vững cái nghệ thuật bắn cung. Khi cung thủ nắm vững đến mức hoàn thiện từng động tác của mình – thoát ra khỏi cái ý muốn thường ám ảnh là muốn tên phải bắn trúng đích – thì mũi tên sẽ tự lao đến đích. Người Nhật không coi Cung đạo là một môn thể thao mà coi nó như là một nghi thức tôn giáo. Do đó “đạo” của Cung đạo chẳng phải nói về thể thao gia tập luyện thân thể mà nói về năng lực phát huy từ việc rèn luyện tâm linh, với mục đích bắn trúng mục tiêu tâm linh. Cho nên, trên căn bản, cung thủ nhắm vào chính mình và thậm chí có thể thành công trong việc bắn trúng chính mình.



Kyudo(弓道) – Nghệ thuật bắn cung Nhật Bản

Như vậy, Cung đạo là những bài học luyện tập tâm linh, là phương pháp tu tập thiền định, người thực hành không thể thành tựu được điều gì ở bên ngoài bằng cung tên, mà chỉ có thể thành tựu trong nội tâm, với chính bản thân. Cung tên là một loại võ khí của thời xưa, nhưng nay thì nó là một phương pháp không chỉ riêng nhắm đến mục đích vị lợi hoặc thuần túy thỏa mãn óc thẩm mỹ, mà cốt để tu tâm dưỡng tính, hay nói đúng hơn là để tâm hội nhập với chân lý thâm cùng.Tinh tuý của Cung đạo ngày nay là đạt đến chân thiện mỹ, lấy trạng thái tâm linh làm nền tảng .

Cây cung dùng trong Cung đạo lớn hơn nhiều so với loại cung thường. Cây cung này cũng không được cân đối. Sợi dây của cây cung không được chạm vào vòng cung. Mũi tên cũng dài hơn thường lệ. Chiều dài của mũi tên cũng như tầm cao của cây cung tương xứng với vóc dáng của cung thủ. Cung thủ thường dùng cái găng tay bằng da để nắm cung. Khoảng cách và vòng tròn của cái bia xa gần, lớn nhỏ tuỳ thuộc vào người tổ chức. Thông thường, một cái bia tiêu chuẩn có 36cm đường kính, đặt cách cung thủ 28m và trên mặt đất 9cm .

Rèn luyện bắn cung trước tiên là tu tập nội tâm. Cung tên chỉ là phương tiện cho những gì có thể xảy ra mà không cần tới chúng, chúng chỉ là con đường dẫn tới mục tiêu, chứ chẳng phải là chính mục tiêu, chỉ là những hỗ trợ cho bước nhảy vọt tối hậu. Giương cung, ngưng lại, buông tên đều phải tuân thủ theo những giáo huấn đặc biệt. Chỉ cần chú ý rằng thân thể phải thư giãn khi đứng, ngồi, hoặc nằm. Nếu cung thủ tập trung tâm lực vào hơi thở thì lúc ấy chỉ còn nhận biết mình đang thở. Như vậy là sai . Muốn tự tách mình ra khỏi cảm giác và tri thức này, người ta không cần tới một quyết tâm nào, bởi vì hơi thở sẽ tự nó đi chậm lại, trở thành mỗi lúc một tiết kiệm hơi thở hơn trước, cuối cùng biến thành mờ nhạt và hoàn toàn thoát ra khỏi sự chú ý của cung thủ.

Trong thuật bắn cung, cái bắn trúng và cái bị bắn không còn là hai đối tượng tách biệt nhau, mà hợp thành một thực thể duy nhất. Người bắn không còn ý thức gì về mình khi chăm chú vào tâm điểm trước mặt. Trạng thái không còn ý thức gì về mình hay “vô tâm”, “vô thức”, “phi tư lương” này chỉ có được khi cung thủ – người bắn – hoàn toàn vắng lặng, dứt bỏ cái tôi và nhập một với việc trao dồi để hoàn thiện tài năng kỹ thuật; mặc dù trong việc này có cái gì đó thuộc về một đẳng giới rất khác biệt không thể đạt đến bằng bất cứ sự học tập nghệ thuật theo cách tiệm tiến nào.

Tính toán quá kỹ sẽ sai lầm. Toàn bộ công trình bắn cung như vậy là thất bại. Tâm lăng xăng của cung thủ đã phản bội lại chính mình trong mọi hướng và trong mọi môi trường hoạt động. Để dễ nhập vào tiến trình giương cung và buông tên, cung thủ quì một đầu gối và bắt đầu nhập định, đứng lên, bước về phía tấm bia theo nghi thức nghiêm trang, kính cẩn dâng cung tên lên trước mặt giống như dâng hiến phẩm vật cúng tế, rồi lắp mũi tên, nâng cung lên, giương cung và chờ đợi với thái độ tâm linh vô cùng tỉnh thức. Sau khi mũi tên và sức căng được thả ra nhanh như tia chớp, cung thủ giữ nguyên tư thế đó, đồng thời chậm rãi thở ra hết hơi rồi hít hơi vào. Chỉ tới lúc đó cung thủ mới được buông thõng tay xuống, cúi chào cái bia và – nếu đã bắn hết tên – lặng lẽ lui về phía sau.
http://www.cungdao.com/kyudo-nghe-thuat-cung-dao-xa-nghe-nhat-ban.html
 
Last edited:
Xin góp vui cùng bác MorningStar.

CUNG THUẬT.

Tôi bao giờ cũng thích chuyện Trung Quốc về một cung thủ, người là một cung thủ vĩ đại nhất trong cả nước. Anh ta đi tới hoàng đế nói rằng cả nước phải được làm cho nhận biết rằng nếu bất kì ai muốn tỉ thí với anh ta, anh ta đều sẵn đấy. "Nếu không ai xuất hiện, thế thì bệ hạ phải tuyên bố tôi là vô địch về cung thuật." Hoàng đế biết người này, và ông ấy biết nghệ thuật của người này, cung thuật của anh ta, và ông ấy biết không ai khác thậm chí có thể tới gần anh ta. Nghệ thuật của anh ta là hoàn hảo; anh ta chưa bao giờ bỏ lỡ mục tiêu. Cho nên hoàng đế sẵn lòng tuyên bố anh ta là vô địch cung thuật trong cả nước Trung Quốc.

Ngay vào khoảnh khắc đó, tể tướng già của nhà vua ngăn ông ấy lại, nói, "Xin thánh thượng đợi cho một phút, vì thần biết một người sống nơi xa xăm trên núi. Chừng nào cung thủ này còn chưa đi tới cụ già đó, và cụ già đó xác nhận rằng anh ta đáng được công bố là vô địch, bệ hạ nên đợi. Bệ hạ không nên vội vàng, bởi vì cụ già đó không chỉ là vô địch trên đất này, cụ là vô địch của toàn thế giới, mặc dầu cụ là người không tranh đua, không tham vọng, và mọi người không biết về cụ. Đầu tiên phải cử chàng cung thủ này tới lấy xác nhận từ cụ già đó đã." Và ông ấy chỉ hướng sẽ tìm được cụ già này.

Cung thủ này không thể tin được là bất kì ai có thể giỏi hơn; anh ta thành công một trăm phần trăm trong việc bắn trúng điểm đen ở giữa, anh ta chưa bao giờ bắn trượt mục tiêu. Với anh ta không thể nào quan niệm được rằng bất kì ai có thể là cung thủ giỏi hơn! Nhưng không có cách nào.... Hoàng đế bảo anh ta đi lên núi, và đem về xác nhận.

Đó là cuộc hành trình khó khăn. Cụ già này sống trên đỉnh núi rất cao, một mình. Cụ thực rất già, gần như người cổ đại, và cụ không có cung, không có tên. Cụ đang ngồi dưới cây. Chàng cung thủ hỏi, "Cụ có phải là cung thủ vĩ đại nhất thế giới không?"

Cụ già nói, "Có lẽ, bởi vì trên núi này không có người khác sống. Nhưng ta không thể chắc được vì ta chưa bao giờ tranh đua. Khi có liên quan tới cung thuật, trong hai mươi năm ta đã không động tới cung, đã không nhìn tới tên. Thực ra, ta đã mất dấu vết chúng ở đâu rồi. Nhưng vấn đề là gì? Sao anh đã du hành xa thế?"

Chàng thanh niên nói, "Tôi biết điều này từ trước rằng đây sẽ là cuộc hành trình không cần thiết! Một người đã không động tới cung trong hai mươi năm, và người thậm chí đã quên mất cung và tên của mình ở đâu...."

Dầu vậy, vì yêu cầu của hoàng đế, anh ta nói với cụ già, "Tôi muốn được hoàng đế công bố là vô địch về thuật này trong cả nước, và hoàng đế đã phái tôi tới để lấy xác nhận của cụ."

Cụ già nói, "Điều đó không khó. Nhưng thấy chiếc cung đi cùng anh, và các mũi tên, làm cho ta nghi ngờ rằng anh là kẻ nghiệp dư thôi vì câu ngạn ngữ cổ nói là: 'Khi nhạc sĩ trở thành hoàn hảo, người đó vứt nhạc cụ của mình đi; khi cung thủ trở thành thực sự là cung thủ, hoàn hảo trong thuật của mình, người đó bẻ cung và vứt tên đi.' Chúng là tốt để bắt đầu, nhưng người ta phải siêu việt lên trên kĩ thuật vào khoảnh khắc nào đó. Anh sẽ phải trải qua hai cuộc kiểm tra: một là, anh có thấy tảng đá nhô ra trên thung lũng kia không?"

Có một tảng đá dài, rất thấp, nhô ra trên một thung lũng rất sâu, sâu hàng trăm thước. Cụ già nói, "Đi tới tảng đá đó, tới chính tận cùng. Phép thử là đứng ở chính tận cùng đó, với nửa chân anh chìa ra khỏi tảng đá, chỉ với phần trước, các ngón chân là bám trên tảng đá. Nếu anh có thể đứng đó mà không run, anh đã đỗ cuộc kiểm tra thứ nhất."

Người này nói, "Trời đất! Nhưng đây là loại cung thuật gì vậy? Đây là chết chắc !"

Nhưng cụ già nói, "Ta sẽ đi trước để chỉ cho anh cách nó phải được thực hiện."

Anh ta không thể tin được vào mắt mình. Cụ già đi tới chính chỗ cuối của tảng đá nhô ra đó; và cụ đứng đó với nửa bàn chân trên tảng đá, trên thung lũng sâu hàng trăm thước. Và thậm chí không một chút lạc lõng hay run rẩy nhỏ nào. Cụ gọi anh thanh niên, "Bây giờ, lại đây, và đứng bên cạnh ta."

Chàng thanh niên cố chỉ một bước trên tảng đá. Khi anh ta nhìn xuống, nỗi sợ thế tràn ngập anh ta... anh ta ngã trên đất, run rẩy, vã mồ hôi. Anh ta không thể đi tới đầu cuối - anh ta chỉ ở chỗ bắt đầu của tảng đá.

Cụ già nói, "Có chuyện gì vậy? Lại đây, dũng cảm lên. Nếu anh sợ thế và run rẩy bên trong, cung thuật của anh không thể có giá trị lớn được, bởi vì chính tay anh sẽ cầm cung và chính tay anh sẽ cầm tên; chính trái tim anh sẽ phải được dùng trong nó. Nỗi sợ này... thử đi, cố gắng vào."

Anh ta bắt đầu bò trên bốn chi. Đứng và đi tiếp trên tảng đá đó, anh ta thấy không thể được. Hàng trăm thước là nguy hiểm thế; chỉ một bước sai và anh ta sẽ không bao giờ được tìm thấy. Bạn sẽ tan xương thành từng mảnh và bị ném qua toàn thể thung lũng.

Nhưng anh ta có thể đạt tới bằng việc bò chỉ tới chỗ giữa. Anh ta nói, "Hơn nữa thì tôi không thể làm được."

Cụ già cười. Cụ quay lại, đỡ cho anh chàng đứng dậy, và đưa anh ta trở về cây. Cụ nói, "Ta đã nói anh chỉ là chàng nghiệp dư thôi; bằng không đâu cần cung này và tên này. Bây giờ, nhìn ta đây: khi cung thủ trở thành hoàn hảo mắt người đó trở thành mũi tên, chính bản thể người đó trở thành cung."

Cụ nhìn lên đàn mười hai con sếu đang bay qua, và tất cả chúng sa ngay xuống đất. Cụ nói, "Nếu anh có thể làm cho dù một con chim sa xuống đất, chỉ bằng mắt anh, ta sẽ xác nhận cho anh."

Chàng thanh niên nói, "Điều đó là không thể được. Làm sao người ta có thể làm được nó?"

Cụ già nói, "Ta vừa mới làm điều đó xong đấy thôi, và không phải một đâu, cả mười hai con sếu đều chết, nằm trước anh kia."

Chàng thanh niên nói, "Cụ đúng; con đơn giản chỉ là người nghiệp dư. Con muốn được nhận làm đệ tử; con mốn học cung thuật."

Cụ già nói, "Điều đó có vẻ đúng. Ở đây đi."

Sau mười năm, cụ già nói, "Bây giờ con có thể quay về, nhưng đừng đi tới hoàng đế; về nhà đi. Ngày con đột nhiên nhận ra, khi thấy cung của con treo trên tường, rằng con không thể nhận ra nó là gì, đó là ngày con có thể đi tới hoàng đế."

Hoàng đế trở nên rất già, và ông ấy hỏi đi hỏi lại mãi với tể tướng, "Điều gì đã xảy ra cho anh thanh niên kia?"

Tể tướng nói, "Anh ta đã tới cụ già kia; thần đã theo dõi. Anh ta đang học, anh ta đã về nhà mình, và bây giờ anh ta đang đợi dấu hiệu để tới."

Hoàng đế nói, "Ta trở nên rất già rồi."

Một hôm, vài năm sau khi về nhà, người này nhìn lên chiếc cung trên tường và hỏi con mình, "Vật kia là cái gì thế?"

Đứa con trai nói, "Bố điên rồi sao? Đấy là cung của bố, kia là tên của bố."

Anh ta nói, "Cung à? Tên à? Ta là cung thủ sao?"

Đứa con nói, "Bố cười con à, hay giễu con? Hay bố lão suy rồi?"

Anh ta nói, "Không, thời gian đã tới. Ta phải vào gặp hoàng đế."

Đứa con hỏi, "Để làm gì?"

Anh ta nói, "Để được tuyên bố là người vô địch về cung thuật trong đất nước."

Anh ta đi tới hoàng đế. Tể tướng nói, "Anh có mang theo xác nhận không?"

Anh ta nói, "Tôi là sự xác nhận."

Họ đang ngồi trong vườn. Anh ta nhìn lên con chim đang bay xa xa trên trời, gần như không thấy được. Nhưng khi anh ta nhìn vào con chim, con chim rơi xuống chân hoàng đế.

Hoàng đế nói, "Đây là cung thuật hay loại ảo thuật nào đó sao?"

Người này nói, "Tôi không biết, nhưng đây là điều cụ già kia đã dạy cho tôi: rằng nếu ông là cung thủ hoàn hảo, ông không cần cung, ông không cần tên; mắt ông là đủ. Nếu ông là nhạc sĩ hoàn hảo, ông không cần nhạc cụ; im lặng của ông đủ là âm nhạc."

Trích từ "Tương lai Vàng"
 
Xin góp vui cùng bác MorningStar.

CUNG THUẬT.

Tôi bao giờ cũng thích chuyện Trung Quốc về một cung thủ, người là một cung thủ vĩ đại nhất trong cả nước. Anh ta đi tới hoàng đế nói rằng cả nước phải được làm cho nhận biết rằng nếu bất kì ai muốn tỉ thí với anh ta, anh ta đều sẵn đấy. "Nếu không ai xuất hiện, thế thì bệ hạ phải tuyên bố tôi là vô địch về cung thuật." Hoàng đế biết người này, và ông ấy biết nghệ thuật của người này, cung thuật của anh ta, và ông ấy biết không ai khác thậm chí có thể tới gần anh ta. Nghệ thuật của anh ta là hoàn hảo; anh ta chưa bao giờ bỏ lỡ mục tiêu. Cho nên hoàng đế sẵn lòng tuyên bố anh ta là vô địch cung thuật trong cả nước Trung Quốc.

Ngay vào khoảnh khắc đó, tể tướng già của nhà vua ngăn ông ấy lại, nói, "Xin thánh thượng đợi cho một phút, vì thần biết một người sống nơi xa xăm trên núi. Chừng nào cung thủ này còn chưa đi tới cụ già đó, và cụ già đó xác nhận rằng anh ta đáng được công bố là vô địch, bệ hạ nên đợi. Bệ hạ không nên vội vàng, bởi vì cụ già đó không chỉ là vô địch trên đất này, cụ là vô địch của toàn thế giới, mặc dầu cụ là người không tranh đua, không tham vọng, và mọi người không biết về cụ. Đầu tiên phải cử chàng cung thủ này tới lấy xác nhận từ cụ già đó đã." Và ông ấy chỉ hướng sẽ tìm được cụ già này.

Cung thủ này không thể tin được là bất kì ai có thể giỏi hơn; anh ta thành công một trăm phần trăm trong việc bắn trúng điểm đen ở giữa, anh ta chưa bao giờ bắn trượt mục tiêu. Với anh ta không thể nào quan niệm được rằng bất kì ai có thể là cung thủ giỏi hơn! Nhưng không có cách nào.... Hoàng đế bảo anh ta đi lên núi, và đem về xác nhận.

Đó là cuộc hành trình khó khăn. Cụ già này sống trên đỉnh núi rất cao, một mình. Cụ thực rất già, gần như người cổ đại, và cụ không có cung, không có tên. Cụ đang ngồi dưới cây. Chàng cung thủ hỏi, "Cụ có phải là cung thủ vĩ đại nhất thế giới không?"

Cụ già nói, "Có lẽ, bởi vì trên núi này không có người khác sống. Nhưng ta không thể chắc được vì ta chưa bao giờ tranh đua. Khi có liên quan tới cung thuật, trong hai mươi năm ta đã không động tới cung, đã không nhìn tới tên. Thực ra, ta đã mất dấu vết chúng ở đâu rồi. Nhưng vấn đề là gì? Sao anh đã du hành xa thế?"

Chàng thanh niên nói, "Tôi biết điều này từ trước rằng đây sẽ là cuộc hành trình không cần thiết! Một người đã không động tới cung trong hai mươi năm, và người thậm chí đã quên mất cung và tên của mình ở đâu...."

Dầu vậy, vì yêu cầu của hoàng đế, anh ta nói với cụ già, "Tôi muốn được hoàng đế công bố là vô địch về thuật này trong cả nước, và hoàng đế đã phái tôi tới để lấy xác nhận của cụ."

Cụ già nói, "Điều đó không khó. Nhưng thấy chiếc cung đi cùng anh, và các mũi tên, làm cho ta nghi ngờ rằng anh là kẻ nghiệp dư thôi vì câu ngạn ngữ cổ nói là: 'Khi nhạc sĩ trở thành hoàn hảo, người đó vứt nhạc cụ của mình đi; khi cung thủ trở thành thực sự là cung thủ, hoàn hảo trong thuật của mình, người đó bẻ cung và vứt tên đi.' Chúng là tốt để bắt đầu, nhưng người ta phải siêu việt lên trên kĩ thuật vào khoảnh khắc nào đó. Anh sẽ phải trải qua hai cuộc kiểm tra: một là, anh có thấy tảng đá nhô ra trên thung lũng kia không?"

Có một tảng đá dài, rất thấp, nhô ra trên một thung lũng rất sâu, sâu hàng trăm thước. Cụ già nói, "Đi tới tảng đá đó, tới chính tận cùng. Phép thử là đứng ở chính tận cùng đó, với nửa chân anh chìa ra khỏi tảng đá, chỉ với phần trước, các ngón chân là bám trên tảng đá. Nếu anh có thể đứng đó mà không run, anh đã đỗ cuộc kiểm tra thứ nhất."

Người này nói, "Trời đất! Nhưng đây là loại cung thuật gì vậy? Đây là chết chắc !"

Nhưng cụ già nói, "Ta sẽ đi trước để chỉ cho anh cách nó phải được thực hiện."

Anh ta không thể tin được vào mắt mình. Cụ già đi tới chính chỗ cuối của tảng đá nhô ra đó; và cụ đứng đó với nửa bàn chân trên tảng đá, trên thung lũng sâu hàng trăm thước. Và thậm chí không một chút lạc lõng hay run rẩy nhỏ nào. Cụ gọi anh thanh niên, "Bây giờ, lại đây, và đứng bên cạnh ta."

Chàng thanh niên cố chỉ một bước trên tảng đá. Khi anh ta nhìn xuống, nỗi sợ thế tràn ngập anh ta... anh ta ngã trên đất, run rẩy, vã mồ hôi. Anh ta không thể đi tới đầu cuối - anh ta chỉ ở chỗ bắt đầu của tảng đá.

Cụ già nói, "Có chuyện gì vậy? Lại đây, dũng cảm lên. Nếu anh sợ thế và run rẩy bên trong, cung thuật của anh không thể có giá trị lớn được, bởi vì chính tay anh sẽ cầm cung và chính tay anh sẽ cầm tên; chính trái tim anh sẽ phải được dùng trong nó. Nỗi sợ này... thử đi, cố gắng vào."

Anh ta bắt đầu bò trên bốn chi. Đứng và đi tiếp trên tảng đá đó, anh ta thấy không thể được. Hàng trăm thước là nguy hiểm thế; chỉ một bước sai và anh ta sẽ không bao giờ được tìm thấy. Bạn sẽ tan xương thành từng mảnh và bị ném qua toàn thể thung lũng.

Nhưng anh ta có thể đạt tới bằng việc bò chỉ tới chỗ giữa. Anh ta nói, "Hơn nữa thì tôi không thể làm được."

Cụ già cười. Cụ quay lại, đỡ cho anh chàng đứng dậy, và đưa anh ta trở về cây. Cụ nói, "Ta đã nói anh chỉ là chàng nghiệp dư thôi; bằng không đâu cần cung này và tên này. Bây giờ, nhìn ta đây: khi cung thủ trở thành hoàn hảo mắt người đó trở thành mũi tên, chính bản thể người đó trở thành cung."

Cụ nhìn lên đàn mười hai con sếu đang bay qua, và tất cả chúng sa ngay xuống đất. Cụ nói, "Nếu anh có thể làm cho dù một con chim sa xuống đất, chỉ bằng mắt anh, ta sẽ xác nhận cho anh."

Chàng thanh niên nói, "Điều đó là không thể được. Làm sao người ta có thể làm được nó?"

Cụ già nói, "Ta vừa mới làm điều đó xong đấy thôi, và không phải một đâu, cả mười hai con sếu đều chết, nằm trước anh kia."

Chàng thanh niên nói, "Cụ đúng; con đơn giản chỉ là người nghiệp dư. Con muốn được nhận làm đệ tử; con mốn học cung thuật."

Cụ già nói, "Điều đó có vẻ đúng. Ở đây đi."

Sau mười năm, cụ già nói, "Bây giờ con có thể quay về, nhưng đừng đi tới hoàng đế; về nhà đi. Ngày con đột nhiên nhận ra, khi thấy cung của con treo trên tường, rằng con không thể nhận ra nó là gì, đó là ngày con có thể đi tới hoàng đế."

Hoàng đế trở nên rất già, và ông ấy hỏi đi hỏi lại mãi với tể tướng, "Điều gì đã xảy ra cho anh thanh niên kia?"

Tể tướng nói, "Anh ta đã tới cụ già kia; thần đã theo dõi. Anh ta đang học, anh ta đã về nhà mình, và bây giờ anh ta đang đợi dấu hiệu để tới."

Hoàng đế nói, "Ta trở nên rất già rồi."

Một hôm, vài năm sau khi về nhà, người này nhìn lên chiếc cung trên tường và hỏi con mình, "Vật kia là cái gì thế?"

Đứa con trai nói, "Bố điên rồi sao? Đấy là cung của bố, kia là tên của bố."

Anh ta nói, "Cung à? Tên à? Ta là cung thủ sao?"

Đứa con nói, "Bố cười con à, hay giễu con? Hay bố lão suy rồi?"

Anh ta nói, "Không, thời gian đã tới. Ta phải vào gặp hoàng đế."

Đứa con hỏi, "Để làm gì?"

Anh ta nói, "Để được tuyên bố là người vô địch về cung thuật trong đất nước."

Anh ta đi tới hoàng đế. Tể tướng nói, "Anh có mang theo xác nhận không?"

Anh ta nói, "Tôi là sự xác nhận."

Họ đang ngồi trong vườn. Anh ta nhìn lên con chim đang bay xa xa trên trời, gần như không thấy được. Nhưng khi anh ta nhìn vào con chim, con chim rơi xuống chân hoàng đế.

Hoàng đế nói, "Đây là cung thuật hay loại ảo thuật nào đó sao?"

Người này nói, "Tôi không biết, nhưng đây là điều cụ già kia đã dạy cho tôi: rằng nếu ông là cung thủ hoàn hảo, ông không cần cung, ông không cần tên; mắt ông là đủ. Nếu ông là nhạc sĩ hoàn hảo, ông không cần nhạc cụ; im lặng của ông đủ là âm nhạc."

Trích từ "Tương lai Vàng"
Cái anh này thời gian đâu mà lấy vợ sinh con nhỉ, đáng lẽ giống ông già kia chết trong rừng cô độc. Mỗi lão tể tướng cao thủ :)
 
Back
Top