Trong lúc ngồi quan sát market, tranh thủ viết vài dòng suy nghĩ có việc để làm, và sau này xem lại thấy được diễn biến trong suy nghĩ của mình.
Hơi lan man tí!
Trong phim Tam Quốc Chí, mỗi người xem sẽ thích 1 nhân vật nào đó:
+ Tào Tháo “ Thà ta phụ thiên hạ, chứ ko để thiên hạ phụ ta”, ông này quả thật là 1 nhân vật kiệt xuất, mấy chủ công khác thì cần quân sư, riêng mình Tào Tháo tự mình làm quân sư cho chính mình, 1 người dụng binh như thần. Chọn 1 lối đi riêng cho mình, với câu nói mình rất thích “ Nếu những lời dạy trong sách thánh hiền mà đúng thì mấy vị thánh nhân đó làm chủ thiên hạ từ lâu rồi “ hahaha. Tào Tháo đặc biệt trọng dụng hiền tài, điều này thể hiện rõ nhất qua việc ông ta cố thu phục Quan Vũ ( tiếc thay cha này ko phải lũ phàm phu tục tử ^^, 4 món ăn chơi: cờc bạc, rượu chè, trai gái, chỉ thích mỗi rượu cái này ở đâu mà ko có nên Tào Tháo bó tay) những vị tướng theo ông ta thì hầu như là tuyệt đối trung thành, đúng với câu “ sẽ an toàn hơn nếu để cho người ta sợ bạn hơn là yêu thích bạn”, ai mà ko sợ Tào Tháo rượt . Từ việc hành thích Đổng Trác, thắng Viên Thiệu, diệt Lữ Bố, vang danh thiên hạ ai nghe đến Tào Tháo cũng phải khiếp sợ duy chỉ có 1 người ko sợ đó là Lưu Bị vì ông ta lúc này còn gì để mất đâu mà sợ :) . Tào Tháo truyền ngôi được cho đến đời cháu cố và bị dòng họ Tư Mã đoạt ngôi.
+Lưu Bị, boy nhà nghèo nhưng chia tay a ko đòi quà đâu nha, mang chí lớn làm sao có người theo để làm đại sự, lão này khôn vặt, chơi chiêu làm ngược với người nổi tiếng “ Bị ta thà để thiên hạ phụ chứ quyết ko phụ thiên hạ, Tháo tàn ác ta nhân từ…” ông này có 1 cái hay đó là thà chết vẫn lấy Nhân Nghĩa làm đầu thể hiện qua hàng loạt tình huống mà tiêu biểu là: Lưu Biểu trao Kinh Châu ( miếng đất thơm ai cũng thèm, ông ta cũng chảy nước miếng nhưng ko lấy theo kiểu đó được vì như vậy phạm đến 2 chữ Nhân Nghĩa, sau này nói ai nghe, nhìn xa vãi “, mà cũng từ Nhân Nghĩa bao nhiêu hiền tài đã quy phục trước một kẻ chỉ biết dùng nước mắt :), đặc biệt là ngũ hổ tướng : quan, trương, triệu, mã siêu và lão tướng quân Hoàng Trung ( mình rất thích người này), và 2 đệ nhất quân sư: Ngọa Long, Phụng Sầu… nhìn vô dàn cầu thủ này ko có được thiên hạ mới lạ, xuất phát điểm của Lư Bị chỉ là thà chết cũng phải Nhân Nghĩa, nghe thì có vẻ sến nhưng đa số ai mà ko thích nhạc sến hahaha. Cái cảnh Bị kêu 2 tiểu đệ 3 lần cầu Khổng Minh mới cảm động làm sao, còn việc phải rửa chân, mua rượu cho Bàn Thống uống nữa, xem mà cầm lòng ko đậu -> cha lưu Bị này Mặt Dày hơn cái thớt bà bán thịt nữa hahaha.
+ Cậu bé Tôn Quyền miệng còn hôi sữa vậy mà phải đấu với 2 ông già nhưng đừng tưởng bỡ nhé, cấu ấy nổi tiếng thông minh và thật sự rất thông minh, thông minh quá nên chết nhát, chỉ khi có Chu Du mới dám đánh Tào Tháo. Nhờ chơi chiến thuật đỗ bể tông kiểu Ý mà, cậu ta sống thọ đến 80 và Đông Ngô được thái bình vài chục năm, rồi đâu cũng vào đó thôi.
=> Cả 3 nhân vật này có 1 điểm chung đó là khi đã định hình được qua điểm sống rồi thì “ Có chết cũng phải theo” và đó chính là Cam Kết. kết quả là cả 3 đều có được thành tự đáng kể để lại cho hậu thế tha hồ soi và mói.
Trong 3 nhận vật trên, ko ai thông minh hơn Khổng Minh cả. vậy tại sao Khổng Minh ko tự mình đứng dậy khởi nghĩa lập nên đại sự. Thật ra thì Khổng Minh thông minh thì có nhưng ông ta có 1 biệt tài mà ít ai có được đó là “ ông ta hiểu người khác còn hơn cả bản thân họ”, biểu hiện ở việc quay Chu Du, Tào Tháo, Tư Mã Ý như chong chóng :) vì ông ta hiểu họ nhưng họ ko hiểu nổi Khổng Minh nên mới trúng kế lia lịa :d. Cũng chính vì quá hiểu mình hiểu người nên ông ta biết dùng Trí sẽ ko thắng được Trí, chỉ có dùng Đức mới thắng Trí ( cái này cha họ Lưu hiểu rõ, nếu chả dùng trí thì đời nào thắng nổi Khổng Minh ^^). Tiếc thay cho Khổng Minh đã châm lửa đốt Tư Mã Ý rồi thế mà trời mưa -> Ý trời!!!
Vậy đành ôm cục tức suống suối vàng tiêu hóa từ từ hic hic. ( thương thay, hận thay )
Đọc đến đây sẽ có 1 câu hỏi: Liệu có ai có được tất cả những đặc điểm trên? Dạ có => Mrt đây hahaha (em đang cần gạch xây nhà).
Riêng mình tôi thích 1 nhân vật khác???