Chuyện xứ cờ hoa

Chỉ 2-3 phút sau khi tôi gọi 911, tiếng xe cứu hỏa đã ầm ỹ trước nhà,
http://vietnamnet.vn/vn/thoi-su/chinh-tri/325172/xem-tay-ngam-ta-choang-voi-911-my.html

Đã từng thấy 911 đến trong các trường hợp:
+ Quán cafe gọi vì thấy khách nằm gục đầu trên bàn không trả lời mà dáng lại ngầu quá.
+ Gia đình có người té xỉu, bị thương, bị ốm nặng ...

Tất cả những lần ấy xe cảnh sát, xe cứu hỏa và xe cứu thương đến rất nhanh, nhưng đều rất im lặng. Tuyệt nhiên không hụ một tiếng còi, bấm một tiếng kèn, chỉ có ánh đèn chớp nháy, không một ai lớn tiếng, các trao đổi cũng với âm lượng rất vừa phải. Hàng xóm nếu đang ngủ thì có thể không hề biết chuyện gì xảy ra. Đoàn xe rời đi cũng trong im lặng, không hề giống cảnh trên phim: xe cảnh sát luôn vừa chạy vừa hụ còi !

Chưa thấy cảnh nhà cháy, súng nổ ... nên chưa biết là trong trường hợp đó thì như thế nào, nhưng thấy xe cảnh sát dùng đèn nháy ra hiệu là chủ yếu chứ chả mấy khi nghe tiếng còi hụ nó ra làm sao.
 
Khà khà, bên Mỹ có gì hay không em, sao không kể... a Tí đi có hơn tháng mà về nhiều chuyện quá
anh Tí ở trước em cả trăm năm rồi anh ơi.
anh cứ lấy ngược lại Việt Nam là ra Mỹ cho nó dễ :D
 
Với nhiều người, câu chuyện tại sao một “tòa án địa phương” như Tòa Liên Bang Quận Tây Washington lại có thể ra một phán quyết liên quan đến sắc lệnh “cấm nhập cảnh” của Tổng thống Trump là một điều khó hiểu. Trong thực tế, có ba lý do để giải thích cho vấn đề này, và đều xuất phát từ đặc trưng của hệ thống Nhà nước liên bang Hoa Kỳ.

Thứ nhất, Tòa Quận Tây Washington không phải là một tòa án địa phương cấp thấp như tên gọi. Ở Mỹ tồn tại song song hai hệ thống chính quyền liên bang và tiểu bang với hai hệ thống tòa án riêng lẻ. Đa số các vụ án thông thường sẽ do tòa án tiểu bang giải quyết. Chỉ những vụ án nào có tính chất liên bang (ví dụ, công dân hai bang kiện nhau), hoặc liên quan đến Hiến pháp liên bang thì tòa liên bang mới có thẩm quyền.

Vì mục đích thuận tiện, lãnh thổ nước Mỹ được chia thành nhiều khu vực tài phán khác nhau với tên gọi là “Quận”. Quận ở đây không chỉ địa giới hành chính mà có ý nghĩa về mặt thẩm quyền. Vì là một tòa liên bang nên nó mang quyền lực tư pháp của liên bang, và do đó có thẩm quyền phán xét tính hợp hiến của Sắc lệnh 13769.

Thứ hai, Tòa Quận Tây Washington đại diện cho quyền tư pháp liên bang, kiềm chế và đối trọng với Tổng thống và Quốc hội. Tại sao không phải Tối Cao Pháp Viện Hoa Kỳ thụ lý đơn kiện chống Tổng thống Trump?

Câu trả lời là vì quyền lực tư pháp của tòa liên bang là một thể thống nhất. Thẩm phán các Tòa Quận không chịu trách nhiệm trước Tối Cao Pháp Viện mà do chính Tổng thống đề cử để Thượng Viện phê chuẩn – quy trình tương tự như thẩm phán tòa khác. Vị thẩm phán Tòa Quận cũng có uy quyền ngang ngửa một vị thẩm phán Tối Cao Pháp Viện. Tòa Phúc Thẩm đóng vai trò xử phúc thẩm, còn Tối Cao Pháp Viện là tiếng nói pháp lý sau cùng. Như vậy, cách chia thẩm quyền của hệ thống tòa án liên bang không theo tính chất ai giỏi thì ngồi trên, mà đơn thuần là phân công công việc cho nhau.

Sở dĩ một tòa án Quận dám ra phán quyết bất lợi cho Tổng thống Mỹ như chuyện đang xảy ra với Tổng thống Donald Trump là nhờ sự độc lập của tư pháp. Độc lập ở đây là độc lập về mặt chính trị lẫn pháp lý với Tổng thống và Quốc hội nhằm cân bằng và kiểm soát quyền lực.

Vị thẩm phán sau khi nhậm chức sẽ tuân thủ tuyệt đối lời thề bảo vệ Hiến pháp. Thẩm phán liên bang có nhiệm kỳ suốt đời giúp loại bỏ nỗi sợ của việc tái bổ nhiệm. Lương của thẩm phán liên bang là cố định nên họ không e ngại việc làm ai phật ý. Thẩm phán độc lập và không có cấp trên. Sở dĩ người Mỹ tin tưởng trao đặc quyền đó cho thẩm phán là vì quyền tư pháp là một quyền thụ động, chỉ khởi phát khi có đơn kiện. Đây là một đặc quyền không có ở các nhánh quyền lực khác.

Nhà Sử học người Anh Lord Acton có câu nói nổi tiếng, “Quyền lực tạo ra tha hóa/Quyền lực càng cao thì tha hóa càng lớn”. Ở Mỹ, quyền lực cao nhất nằm trong bộ văn bản 300 năm tuổi có tên là Hiến pháp chứ không trong tay bất kỳ một nhóm người hay một thiết chế nào.

Tổng thống Trump có lẽ đã rất tức giận khi ông viết trên trang cá nhân rằng rằng phán quyết của “cái gọi là thẩm phán” thật “lố bịch”. Nhưng dù có tức giận đến đâu, chính quyền của ông vẫn phải tuân thủ Hiến pháp. Hiến pháp Hoa Kỳ, là văn bản mà cách nay chưa đầy một tháng ông đã long trọng thề trung thành và bảo vệ trước toàn thể nhân dân.

Những diễn biến trên chính trường nước Mỹ hiện nay là một minh chứng cho thấy Hiến pháp Mỹ đã tạo nên một vị tổng thống đầy quyền lực, đồng thời cũng cân bằng quyền lực này bằng những vị thẩm phán độc lập để đảm bảo rằng không một ai có thể đứng trên hiến pháp để có thể thao túng đất nước được. Đây chính là con đường để làm cho nước Mỹ vĩ đại trở lại như cam kết của Tổng thống Donald Trump.

Lê Nguyễn Duy Hậu

http://vietnamnet.vn/vn/tuanvietnam...se-bo-tay-truoc-tai-lieu-300-tuoi-355334.html
 
http://cafef.vn/nhung-tranh-cai-xung-quanh-chinh-sach-nhap-cu-cua-my-20170226153133716.chn

Bản chất của vấn đề là chính phủ muốn kiểm soát chặt chẽ hơn tình trạng nhập cư bất hợp pháp, không cho phép việc lén vào nước Mỹ ở một thời gian đủ lâu thì có quyền ở lại đó như trước đây nữa. Có một thực tế là không có nhiều quốc gia khác có quy định nhập cư lỏng lẻo như vậy, Việt nam mình cũng thế, không thể có chuyện bàn cãi là tui lén vượt biên giới vào bất hợp pháp, né công an được hai năm rồi là tui có quyền ở lại luôn !

Media viết về vấn đề này thì lại cứ nói là chính sách về người nhập cư, bảo là không có người nhập cư thì nước Mỹ không vĩ đại như hôm nay. Bỏ cụm từ bất hợp pháp đi trong bài viết của mình là sự không trung thực khi diễn tả vấn đề. Phải nhìn lại và thấy rằng đa số những người nhập cư thành đạt và vĩ đại đều đã đến nước Mỹ một cách danh chính ngôn thuận, hợp pháp. Kiểm chứng cha mẹ hay chính bản thân Steve Jobs, Sergey Brin vượt biên vào Mỹ hay đến Mỹ bằng visa định cư dễ quá mà.
 
Last edited:
Nhiều người (nhất là các Việt kiều) khi than phiền về dịch vụ tại VN hay đem ra so sánh với Mỹ một cách quá lố mà không hiểu là chuyện gì cũng có mặt trái của nó. Câu chuyện của United Airlines đang sốt dẻo là một điển hình cho vấn đề này.

http://cafef.vn/day-bac-si-goc-viet...nh-tham-hoa-nhu-the-nao-20170412102005954.chn
http://cafef.vn/luat-my-cho-phep-ha...ve-hanh-khach-nen-lam-gi-2017041210332597.chn

Chuyện gì sẽ xảy ra nếu như một hành khách của Vietnam Airlines sau khi ngồi yên vị trên ghế để chuẩn bị bay bị đuổi xuống để lấy chỗ cho một nhân viên của hãng cần đi công tác gấp ? Câu trả lời là chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra ở VN và cũng sẽ chẳng có nhân viên Vietnam Airlines nào dám làm điều ấy cả. Cách hành xử của các nhân viên United Airlines và các nhân viên an ninh phi trường cho thấy họ có thể hành động thô bạo và "bất chấp tình người" như thế nào khi cần thiết. Nhân viên United Airlines thì chỉ vì sợ "thiệt hại" thêm vài trăm $ cho hãng mà không dám nâng số tiền đề nghị bồi thường cho ai chấp nhận nhường ghế. Dân Mỹ rất thực dụng, chỉ cần vài trăm là có người sẵn sàng đi trễ vài tiếng, rao $1000 thì có khi lại phải rút thăm để chọn người tình nguyện ngay. Nhân viên an ninh thì không cần biết sự vụ, cứ nhắm mắt lôi cổ một người lớn tuổi xuống theo yêu cầu của hãng mà không lưu ý rằng đây chỉ là tranh chấp quyền lợi giữa hành khách và hãng chứ không phải là vấn đề uy hiếp an ninh hàng không.

Tại sao ở nơi khách hàng nổi tiếng là thượng đế lại có hãng dám hành động "ngang ngược" như thế ? Câu trả lời là vì hợp đồng vận chuyển (cái vé) bảo đảm quyền làm điều ấy cho hãng và các nhân viên của họ đã áp dụng nó một cách máy móc như vậy. Trong thực tế thì rất khó có thể thắng kiện được United Airlines về việc họ từ chối vận chuyển mình sau khi mua vé. Chỉ có điều sức mạnh của truyền thông và mạng xã hội hiện nay đã làm thay đổi tình hình, cái giá phải trả cho hành động vừa qua sẽ lớn hơn rất nhiều cái giá cần thiết để thương lượng lấy lại một vài ghế lúc ban đầu.
 
Nhiều người (nhất là các Việt kiều) khi than phiền về dịch vụ tại VN hay đem ra so sánh với Mỹ một cách quá lố mà không hiểu là chuyện gì cũng có mặt trái của nó. Câu chuyện của United Airlines đang sốt dẻo là một điển hình cho vấn đề này.

http://cafef.vn/day-bac-si-goc-viet...nh-tham-hoa-nhu-the-nao-20170412102005954.chn
http://cafef.vn/luat-my-cho-phep-ha...ve-hanh-khach-nen-lam-gi-2017041210332597.chn

Chuyện gì sẽ xảy ra nếu như một hành khách của Vietnam Airlines sau khi ngồi yên vị trên ghế để chuẩn bị bay bị đuổi xuống để lấy chỗ cho một nhân viên của hãng cần đi công tác gấp ? Câu trả lời là chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra ở VN và cũng sẽ chẳng có nhân viên Vietnam Airlines nào dám làm điều ấy cả. Cách hành xử của các nhân viên United Airlines và các nhân viên an ninh phi trường cho thấy họ có thể hành động thô bạo và "bất chấp tình người" như thế nào khi cần thiết. Nhân viên United Airlines thì chỉ vì sợ "thiệt hại" thêm vài trăm $ cho hãng mà không dám nâng số tiền đề nghị bồi thường cho ai chấp nhận nhường ghế. Dân Mỹ rất thực dụng, chỉ cần vài trăm là có người sẵn sàng đi trễ vài tiếng, rao $1000 thì có khi lại phải rút thăm để chọn người tình nguyện ngay. Nhân viên an ninh thì không cần biết sự vụ, cứ nhắm mắt lôi cổ một người lớn tuổi xuống theo yêu cầu của hãng mà không lưu ý rằng đây chỉ là tranh chấp quyền lợi giữa hành khách và hãng chứ không phải là vấn đề uy hiếp an ninh hàng không.

Tại sao ở nơi khách hàng nổi tiếng là thượng đế lại có hãng dám hành động "ngang ngược" như thế ? Câu trả lời là vì hợp đồng vận chuyển (cái vé) bảo đảm quyền làm điều ấy cho hãng và các nhân viên của họ đã áp dụng nó một cách máy móc như vậy. Trong thực tế thì rất khó có thể thắng kiện được United Airlines về việc họ từ chối vận chuyển mình sau khi mua vé. Chỉ có điều sức mạnh của truyền thông và mạng xã hội hiện nay đã làm thay đổi tình hình, cái giá phải trả cho hành động vừa qua sẽ lớn hơn rất nhiều cái giá cần thiết để thương lượng lấy lại một vài ghế lúc ban đầu.
ở mình thì chắc cứ gọi ra yêu cầu kiểm tra an ninh, trong lúc đấy máy bay cất cánh và cho đi chuyến sau là xong.
 
United Airlines bị mang tiếng oan ?
http://finance.yahoo.com/news/infuriated-united-pilots-union-slams-222221180.html

"As the story of United Express Flight 3411, operated by Republic Airline, continues to virally circulate in the news and on social media, your United Master Executive Council (MEC) has intentionally withheld judgment because of the rapid pace at which information, both accurate and inaccurate, has been released and manipulated.

The safety and well-being of our passengers is the highest priority for United pilots, and this should not have escalated into a violent encounter. United pilots are infuriated by this event. This occurred on one of our contracted Express carriers, separately owned and operated by Republic Airline, and was ultimately caused by the grossly inappropriate response by the Chicago Department of Aviation.

It is important to review these baseline facts:

1. This violent incident should never have happened and was a result of gross excessive force by Chicago Department of Aviation personnel.

2. No United employees were involved in the physical altercation.

3. Social media ire should properly be directed at the Chicago Aviation Department.

4. This occurred on an Express flight operated by Republic Airline, as such, the flight crew and cabin crew of Flight 3411 are employees of Republic Airline, not United Airlines.

5. United Airlines CEO Oscar Munoz has apologized for United Airlines, the actions of the Chicago Department of Aviation, and the actions of our Express partner, Republic Airline.

On April 9, 2017, United Express Flight 3411, operated by Republic, was preparing to depart Chicago O’Hare (ORD) to Louisville (SDF). Republic Airline made the decision to assign four of their crewmembers to deadhead on Flight 3411 within minutes of the scheduled departure. Although four passengers would have to be removed from this flight to accommodate the Republic crew, the goal was to get the other 70 passengers on their way to SDF and ensure a flight crew needed the next day would also be in place. By all reports, the Republic flight crew was courteous and calm throughout the event, and three passengers left the flight voluntarily for compensation. After repeatedly asking the fourth passenger to give up his seat to no avail, the gate agent requested the assistance of law enforcement.

For reasons unknown to us, instead of trained Chicago Police Department officers being dispatched to the scene, Chicago Department of Aviation personnel responded. At this point, without direction and outside the control of United Airlines or the Republic crew, the Chicago Department of Aviation forcibly removed the passenger.

Members of local airport law enforcement are normally important security partners who assist aircrews in ensuring the safety of everyone on the airplane. This event was an anomaly and is not how United or the police are expected to treat passengers when there is no security threat.
 
Bị kẹt lại Mỹ suốt cả đại dịch COVID-19 từ khi nó bắt đầu cho đến giờ. Trận dịch này có tầm cỡ ảnh hưởng lớn hơn mọi sự tưởng tượng của con người, làm thay đổi nhiều thói quen quen thuộc của xã hội loài người hiện đại, trong đó nghiêm trọng nhất là giao thông hàng không và các dịch vụ như nhà hàng, trung tâm thương mại ... May mà di chuyển bằng phương tiện cá nhân là không bị ảnh hưởng tí nào cả !

Bên này đi chuyển bằng xe là chủ yếu nên nếu theo thống kê thì số tai nạn xe cộ ở Mỹ hàng năm cũng không ít đâu. Nhưng theo góc nhìn của tui thì mặc dù chạy nhanh hơn, xe nhiều hơn, giao thông trên đường vẫn an toàn hơn rất nhiều so với ở VN. Tựu trung có lẽ từ vài điều đơn giản sau:

1. Hệ thống biển báo, đèn hướng dẫn đầy đủ , có ở mọi nơi kể cả trên mặt đường. Nhiều doạn đường highway cũng chỉ có hai làn xuôi ngược và không có đèn đường như ở VN, nhưng lại có rất nhiều bảng phản quang hướng dẫn cũng như các ký hiệu trên nền đường (cũng bằng sơn phản quang).

2. Không có bảng "Nhanh một phút , chậm cả đời" , chỉ thấy "STOP" ở rất nhiều nơi.
1.jpg

Một trong những yếu tố cơ bản tạo ra sự an toàn cao trong giao thông có lẽ là sự có mặt của cái bảng này ở khắp nơi và sự tuân thủ ký hiệu này của những người tham gia giao thông. Đang di chuyển thấy "STOP" là tự động dừng lại. Dừng thực sự nhé, cảnh sát có thể phạt vì cái tội chỉ giảm tốc độ mà bánh không dừng quay hẳn khi gặp "STOP". Vì thế ai thấy nó thì cũng ngừng lại một cái rồi mới tính tiếp. Mà nói nào ngay, nhiều lúc trước mặt, hai bên có ma dại nào đâu, tầm nhìn cũng không bị che chắn ở bất cứ hướng nào nhưng vẫn phải dừng hẳn, quan sát và ... đi tiếp theo đúng quy định. Có nhiều ngã tư không có đèn báo giao thông, tốc độ trên đường khoảng 60-110 km/h nhưng rất hiếm xảy ra tai nạn ở giao lộ nhờ biển "STOP" này cùng với sự tuân thủ quy tắc nhường nhau hoặc quy tắc chờ.

Khi mọi hướng giao thông tới giao lộ đều có bảng "STOP" chặn lại, mọi người tham gia giao thông dừng lại xong rồi sẽ theo quy tắc ai tới trước đi trước một cách nghiêm chỉnh.

Khi đường nhỏ cắt ngang đường lớn, chỉ có bảng "STOP" bên đường nhỏ. Xe từ đường nhỏ ra sẽ dừng lại, đứng chờ cho đến khi trống đường mới được đi tiếp. Kiên nhẫn chờ thật lâu là chuyện bình thường khi đông xe. Điểm mấu chốt ở đây là tất cả đều kiên nhẫn tuân thủ dừng lại hẳn hòi, quan sát rồi tiếp tục theo đúng quy tắc có nhường có tôn trọng sự ưu tiên.

Chạy trên đường chính chỉ quan tâm đến tốc độ chứ không quan tâm đến chuyện bị tông ra từ đường nhánh bất ngờ vì ai cũng đã quen với việc dừng lại và chờ theo đúng quy tắc. Riêng điều này thôi có lẽ tạo ra sự khác biệt nhiều so với giao thông bên nhà.
 
Thiên đường trong mắt ai ?

Những ngày cuối năm ở Mỹ, thỉnh thoảng lại có người hỏi tôi, có nhớ quê hương không.

Nếu là tôi của những năm trước, khi vừa rời xa Việt Nam, có lẽ câu hỏi đó sẽ làm lòng tôi se sắt, như cảm giác bàng hoàng sau những biệt ly, như nỗi trống vắng mênh mông không thể lấp đầy.

Làm sao tôi có thể quên nơi tôi đã sinh ra, mái nhà tuổi thơ tôi lớn lên, những phố phường tấp nập, những miền quê thanh bình, quên gương mặt những người thân yêu, quên nếp nhăn trên vầng trán suy tư của cha, giọt mồ hôi nhọc nhằn trên áo mẹ, quên những dòng sông nặng phù sa sau mùa bão lũ, những cánh đồng đã nuôi lớn khôn tôi?

Edward Said, Frantz Fanon, Homi Bhabha, Stuart Hall đều đã viết về cảm giác chênh vênh, trống trải không thể gọi tên của người xa xứ. Tuy không rơi vào hoàn cảnh buộc phải rời xa quê hương xứ sở như những tác gia đó, tôi cũng không thể dối lòng mình khi chạm vào nỗi nhớ. Dẫu có sải bước giữa đại lộ thênh thang, những tòa nhà tráng lệ, được gặp gỡ những tâm hồn lộng lẫy và thưởng thức những dạ tiệc huy hoàng, tôi vẫn thấy tim mình nhói lên khi nghĩ đến quê hương.

Tôi đã từng như thế. Vì khi đó, trong lòng tôi vang lên câu thơ của Đỗ Trung Quân, "Quê hương mỗi người chỉ một/ như là chỉ một mẹ thôi". Và tôi sợ mình sẽ không còn có nơi để đi về, không thể làm người khi không biết nhớ quê hương.

Nhưng càng đi xa, tôi càng cảm nhận được quê hương, trong tim tôi, hiện lên như một bản hòa âm với nhiều cung bậc, màu sắc của thời gian và không gian đa chiều. Tôi khước từ mọi định nghĩa đơn giản về nó.

Quê hương mà tôi bắt gặp ở Little Saigon - quận Cam, một Việt Nam thu nhỏ trong lòng nước Mỹ với 300 ngàn người Mỹ gốc Việt sinh sống, là quê hương trong hoài niệm rất xa của tôi.

Quê hương với thế hệ người Việt lớn lên trên đất Mỹ cũng khác. Họ chưa từng biết đến Việt Nam ngoài những câu chuyện kể, từ ký ức đã nhạt phai theo năm tháng mưu sinh nơi xứ lạ quê người của cha mẹ. Những người Việt ly hương khiến tôi liên tưởng đến vị thần Janus trong thần thoại La Mã với hai đầu nhìn về hai hướng, về quá khứ và hiện tại, về cả hai nơi - Mỹ và Việt Nam.

Quê hương của người Mỹ, trong cảm nhận của tôi, cũng đầy mâu thuẫn. Như Mỹ quốc - đất nước xinh đẹp, dù chất chứa trong lòng những nghịch lý, hoài nghi, mâu thuẫn, vẫn luôn bí ẩn và đầy quyến rũ. Những bất đồng hay nổi loạn ở Mỹ đã và có thể sẽ còn xảy ra vì "Giấc mơ Mỹ" không dành cho tất cả. Ở đây có những người đã êm đềm với giấc mơ, trong khi rất nhiều người khác vẫn còn đang thao thức. Và định nghĩa về người Mỹ không đơn giản ở một tấm thẻ xanh hay sở hữu quốc tịch. Khi một ai đó muốn hỏi đi hỏi lại để truy tìm nguồn gốc của bạn sau khi bạn tự giới thiệu mình là người Mỹ, bạn cần đủ tinh tế mới có thể nhận ra được sự kỳ thị đầy ẩn ý đó.

Hiển nhiên, nước Mỹ sẽ như một thiên đường nếu ta chỉ ngắm nhìn qua những bức hình trên mạng. Những biệt thự khép kín sang trọng, thơ mộng nép mình bên cánh rừng yên tĩnh, hàng cây rực rỡ đang mùa thay lá, những thung lũng êm đềm, dòng sông mơ màng uốn lượn sẽ khiến ta khao khát được một lần đặt chân đến Mỹ, được thay đổi cuộc đời. Nhưng, mọi thiên đường đều có những góc khuất buồn hiu của nó.

Góc khuất đó là những phận đời trôi dạt như Joseph và người tình của anh ta - hai cuộc đời thang lang tìm đến nhau và tá túc dưới chân cầu trước mặt ngôi nhà tôi từng ở. Chỉ cách nhau một con kênh nhỏ, mỗi ngày, mọi sinh hoạt của họ đều phơi bày trước cửa sổ nhà tôi.

Cả Joseph và người tình của anh ta đều là người Mỹ trắng. Mỗi ngày, cứ khoảng năm giờ sáng, tôi lại nghe tiếng gào thét thất thanh của Joseph, nguyền rủa bạn tình bỏ rơi anh ta để đi về đâu chỉ có Chúa mới biết. Nhưng cô đều trở về vào buổi tối. Thỉnh thoảng, tôi lại bắt gặp Joseph lang thang ở các siêu thị để lục tìm thức ăn thừa trong các thùng rác công cộng, sau đó tha tất cả những gì tìm được về lại chân cầu trên chiếc xe đẩy hàng của siêu thị. Cô bạn gái của anh thường đứng như người thất thần, áo quần tả tơi với gương mặt rất cô đơn ở những góc ngã tư đường. Thỉnh thoảng, khi từ đại học về nhà, tôi bắt gặp cô đang ôm cột điện, trên tay cầm một chiếc thẻ và lần lượt quẹt đi quẹt lại trong tuyệt vọng. Có lẽ lúc trước, khi còn tỉnh táo, cô đã phá sản hay mất hết tiền trong canh bạc nào đó, để rồi trở nên điên loạn chăng?

Nước Mỹ trong mắt tôi còn là bàn tay ấm áp tình người của chủ nhà hàng Việt Nam vẫn chìa ra mỗi tối cho Joseph. Ông trao cho anh những tô phở còn lại của nhà hàng có tên "Sóng sánh nụ cười", tọa lạc ngay phía đầu cầu, chênh chếch với túp lều của Joseph.

Nước Mỹ vẫn còn đó những hàng xóm già neo đơn, không gia đình, lìa bỏ cuộc đời khi bệnh Alzheimer trở nên trầm trọng trong cô độc, những sinh viên mồ côi, bệnh tật, nợ nần mà tôi thỉnh thoảng vẫn gặp, và rất nhiều những cảnh đời buồn bã khác.

Jacques Derrida, triết gia Pháp, từng nói, điều mới mẻ kỳ diệu như ngôn ngữ và quy luật sẽ được sáng tạo và nảy mầm từ những sự cọ xát văn hóa giữa những người không cùng một quê hương.

Là một người Việt đang sống trên đất Mỹ, tôi tự hỏi mình, rằng đôi khi tôi có vô tình quên đi lịch sử của chính mình trên quê hương mới và giá trị mà mình đang theo đuổi?

James Baldwin, nhà văn, nhà hoạt động nhân quyền có ảnh hưởng lớn của Mỹ đã viết: "Không phải tình yêu hay nỗi sợ hãi khiến con người mù quáng, mà chính là sự vô cảm của họ".

Những mâu thuẫn tưởng như không thể thỏa hiệp trong cuộc bầu cử tại Mỹ vừa qua khiến tôi nhận ra: sự hiếu khách, khoan dung, tình bạn và lòng trắc ẩn dường như xa lạ hơn đối với những người luôn đặt lợi ích kinh tế trên tất cả. Họ luôn quay cuồng dựng lên các bức tường biên giới và cả về địa lý, chính trị và đạo đức con người. Mỹ, hay bất kỳ quốc gia nào, cũng đều có những thực tế ảm đạm buộc con người phải đối diện và đổi thay.

Quê hương mà tôi vẫn nhớ da diết mỗi khi đi xa và không được trở về vào những ngày cuối năm cũng đang đổi thay, chuyển động, như mầm xanh luôn trỗi dậy dưới ánh nắng mặt trời. Quê hương của người Mỹ, của thế hệ người Việt xa xứ thứ hai, thứ ba dù có "gương mặt" khác của tôi, nhưng tôi tin chúng tôi đều gặp nhau ở một thiên đường bao dung mà ai cũng mơ về.

Võ Hương Quỳnh

https://vnexpress.net/thien-duong-trong-mat-ai-4232582.html
 
Back
Top