Minh qua rồi cái thời iu đương lãng mạn, đời nó dạy mình trở nên thực dụng lâu lắm rồi NT. Chắc thế mà... khổ từ đó mà... Khởi.
Về môn kinh doanh, mình thấy Hổ Mẫu dạy cũng đúng mà, cái này muốn hiểu sâu hơn, có thể đọc về Thuyết Vô Vi của Quỷ Cốc Tử (người cưỡi hổ). Đại khái người đời để ý Tôn Tẫn & Bàng Quyên, ko để ý Tô Tần & Trương Nghi. Nếu quán sát đủ 4 môn đồ của QCT, sẽ thấy ổng dàn trận 4 trụ, phe nào win ổng cũng được lợi hết. Đó là cốt lõi của Kinh Doanh, biến hoá theo thời cuộc.
Còn mình, mình đọc thuyết Vô Vi của Lão Tử (người cưỡi trâu), mình thích cái triết lý Thuận tự nhiên, vô tranh. Chỉ tiếc, ổng ko nói rõ phương pháp thực hành, chỉ thấy internet đăng lên mấy môn luyện Đan, luyện Khí, luyện Tinh, luyện Thần...nói chung sa đà vào Thần Thông.
Từ ngày mình ngâm qua môn thoát khổ của ông Bụt (người đi bộ), mình thấy có mối tương quan chặt, giữa cưỡi trâu với đi bộ. Một bên là lý thuyết siêu việt, một bên là thực hành siêu việt... (cá nhân mình đang tự phản biện, chưa vội kết luận đúng hay ko đúng).
Nói dài vậy, chỉ để thấy cái số 1 mà Hổ Mẫu chỉ ra, bản thân nó ko phải giá trị mà mình đề cập. Mình hiểu Giá Trị tức là gần giống chữ Đạo (Đạo: quy luật tự nhiên, ko phải con đường).
Nếu mình là Hổ Tử, mình sẽ hỏi Hổ Mẫu 2 câu:
1. Cứ theo dõi hành vi của KH, đối thủ, nhà sản xuất,... để ra quyết định cá nhân. Như vậy có thấy Khổ không?
2. Nếu có, điều gì làm cho Hổ Mẫu tìm thấy sự An Lạc trở lại?