VC-Kiếm hiệp luận

TiCan

Well-Known Member
Những mỹ nhân trong truyện Kim Dung

Phải công nhận một điều là phụ nữ ở đâu cũng thế, thời nào cũng vậy. Cô giáo của tui, sau khi phê bình bài văn của tui cho đã rồi mới hỏi một câu muôn thủa: Ai là người đẹp nhất trong các tác phẩm võ hiệp của Kim Dung? Hên là mới chỉ hỏi tới đó à nghe! Chứ mà hỏi đại loại như: Các giai nhân trong Kim Dung hay xài nước hoa loại gì, hoặc Đoàn Chính Thuần làm gì mà mấy bả theo dữ vậy?... thì tui bí luôn, đành phải forward tới ông Kim Dung trả lời giùm.

Well, vậy thì ...

Không phải vô cớ mà người ta gọi tiểu thuyết chưởng bằng cái tên văn hoa: Tiểu thuyết võ hiệp kỳ tình. Võ hiệp thì biết rồi, đại khái là nội công thâm hậu, ngoại công chiêu thức điêu luyện với các màn chiến đấu duel hoặc theo từng nhóm v.v... Còn kỳ tình, tui ráng cố ý hiểu một cách thô thiển đần độn nhứt là: Tình tức là tình yêu nam nữ, đờn ông đờn bà, còn "Kỳ" đây là kỳ lạ, đáng được xem xét... hì hì hì... Tui biết thế nào cũng có cao nhân dũa tui tội nói quàng xiên, nhưng là tán láo nên nói thế nào chả được, miễn sao có người tin thì thôi. Nói tóm lại, "kỳ tình" là tình cởm trai gái kỳ lạ. Vậy thì các giai nhân trong chuyện Kim Dung ra sao?

Nói một cách thô thiển theo như con mắt của dân phàm phu tục tử thì: Về sắc đẹp, ai cũng phải công nhận có hai người đẹp nhứt: Tiểu Long Nữ và Vương Ngọc Yến. Tiểu Long Nữ từ nhỏ đã sống trong Cổ Mộ, lại được sư phụ rèn luyện triệt tiêu thất tình lục dục nên không hề vướng bụi trần hay tơ tưởng sự đời cũng như tình cảm trai gái. Cái đẹp của Tiểu Long Nữ, theo như Kim Dung tả là... cái gì mà Băng Thanh Ngọc Khiết...Nghĩa là trong đầu óc không có nghĩ gì, tơ tưởng gì đến “chiện” này “chiện” kia, chỉ cần biết tập trung luyện tập nội công phái Cổ Mộ.

Đến năm 16 tuổi, gần như cả đời không hề bước chân ra ngoài chợ để mua con cá hay mớ rau, mọi việc để Tôn bà làm ráo. Sướng như vậy nên theo Kim Dung thì nàng... trắng trẻo lắm (Xin lỗi cho tui phàm phu tục tử một chút nha bà con), nước da lại hơi xanh,hổng phải tại thiếu máu mà tại tối ngày trong hang. Con người trinh trắng nên lúc nào cũng “chơi” toàn đồ trắng.

Điểm đặc biệt của văn Kim Dung là ổng không tả sắc đẹp phụ nữ tập trung trong cả một đoạn văn dài cả trang, mà tả rất nhẹ nhàng, rải rác cả bộ tiểu thuyết đây đó bằng những câu rất đơn giản.

Sắc đẹp của Tiểu Long Nữ, đầu tiên, chỉ được đề cập tới trong chuyện các anh hùng thiên hạ háo sắc tụ nhau về dưới chân núi Toàn Chân Giáo, để cố coi mặt cho được người con gái họ Long, làm cho Quách Tỉnh lúc đó lỡ tay quơ bậy làm bể tấm bia đá, báo hại mấy ông lóc cóc ở Toàn Chân hiểu lầm, giàn luôn Thiên Cang Bắc Đẩu Trận vây hai chú cháu ...

Hổng biết con gái nhà ai mà đẹp đến nỗi bao nhiêu anh hùng hào kiệt kéo đến xem cho biết, rồi lại được mấy ông đạo sĩ xa lánh trần tục cũng động lòng đứng ra làm gạc đờ co. Độc giả thắc mắc dữ nhưng Kim Dung chỉ đề cập tới đó thôi. Rồi sau đó nhan sắc củaTiểu Long Nữ được tả rải ra trong toàn bộ tiểu thuyết dày cộm, mỗi lần chỉ có hai ba câu.

Đến chừng tới chươngchót "Tiếng nói sau cùng", độc giả tưởng tượng một trai anh hùng dày dạn phong trần nắm tay một trang tuyệt sắc giai nhân từ từ đi về một phương trời ... Đó, sắc đẹp của Tiểu Long Nữ được tả rất kín đáo cho đến cả chương cuối cùng...

Còn về nhan sắc của Vương Ngọc Yến?

Phải nói là Kim Dung tả nhan sắc của nàng thật ly kỳ, huyền bí. Bắt đầu chỉ là một pho tượng đá của một nữ nhân, thế tử Đoàn Đự nhìn thấy mà điên đảo thần hồn, u mê ám chướng, ôm ghì riết lấy chân pho tượng. Đoàn Dự ở chỗ lầu son gác tía chắc thấy gái đẹp đã nhiều, vậy mà mới nhác thấy tượng đá thôi mà đã si mê đến độ tương tư. Vậy thì pho tượng phải đẹp kinh khủng lắm. Thiệt ra chỗ này ông Kim Dung tả cũng hơi... phăng-ta-di quá đáng.

Sau này Đoàn Dự được gặp Vương Ngọc Yến bằng xương bằng thịt, lúc đó chỉ kịp kêu lên mấy tiếng "Nương tử ơi..." rồi đại khái là có mếu máo kể lể, tui nhớ hình như vậy. Chao ơi! Sáu đường kiếm khí vô hình giết người chớp nhoáng cũng không qua nổi ánh mắt giai nhân. “Sắc bất ba đào dị nịch nhân” quả thiệt là đúng mà.

Buồn cười ở chỗ ông cha thì đi đến đâu phụ nữ theo đến đó, gieo tình cảm tùm lum; còn cậu con thì cả bộ truyện chỉ biết lẽo đẽo theo riết một người, vậy phải biết sắc đẹp VươngNgọc Yến đáng giá lắm. Phải nói so sánh giữa các nhân vật thì Đoàn Dự xứng đáng cao thủ háo sắc. Nhưng cái háo sắc của Đoàn Dự là cảm nhận vẻ đẹp thuần khiếtvà cố gắng để xứng đáng với nó, chứ không háo sắc kiểu… ba trợn như cha nội Cốc chủ Tuyệt Tình Cốc Công Tôn Chỉ, đụng ai cũng quơ, hay như Hái hoa Đại đạo Điền Bá Quang hở ra là chọc, hở ra là ghẹo, thấy vắng người là thừa cơ làm tới.

Cũng phải nói qua bộ Lục Mạch Thần Kiếm, chữ thời cơ đáng giá vô cùng. Suốt cả bộ truyện, Vương Ngọc Yến nào có để tâm gì đến Đoàn Dự. Trái tim nàng đã trao trọn vẹn cho biểu ca Mộ Dung Phục rồi. Gặp nguy hiểm thì cứ lo không biết biểu ca có sao không. Trong khi thằng kia đang lè lưỡi cõng chạy muốn đứt hơi, nói hông ra lời vậy mà cũng không thí cho một cái liếc mắt, hoặc ít ra cũng đưa khăn mù-soa ra lau nhẹ lên trán một cái... Chỉ biết nói cám ơn xã giao thôi.

Ôi! Đoàn công tử ơi là Đoàn công tử. Thân mang tuyệt kỹ vô địch thiên hạ Lục Mạch Thần Kiếm, chỉ một ngón tay thôi đủ làm cho quần hùng khiếp vía; vậy mà từ đầu truyện tới cuối truyện chỉ thấy có cõng Vương Ngọc Yến là nhiều nhứt. Ôi! Lăng Ba Vi Bộ giỏi lắm cũng chỉ làm... ngựa cho giai nhân. Sắc đẹp của Vương Ngọc Yến sao mà bí hiểm dường vậy.

Đặc biệt nhan sắc của nàng còn phải khiến cho cả Thiên Sơn Đồng Mỗ và Lý Thu Thủy tức muốn chết. Hồi đó cả hai người si mê Tiêu Dao Tử, Chưởng môn phái Tiêu Dao đến độ ám hại lẫn nhau. Té ra sau này là ông già kia si mê cô em họ nào đó của Lý Thu Thủy, đặc biệt rất giống Vương Ngọc Yến.

Còn các giai nhân khác?

Kim Dung ít khi chịu tả các nhân vật nữ của mình với một sắc đẹp tầm thường, chí ít cũng phải là nước da trắng trẻo, mặt trái xoan, môi son má phấn v.v... theo đúng quan niệm phương Đông về cái đẹp phụ nữ. Nhưng chú ý một điều, ngoại trừ một số ít như Tiểu Siêu, Nghi Lâm, A Châu, Vương Ngọc Yến; kỳ dư các người khác đều mang một chút tà khí trong người. Tỷ như đầu óc quỷ quái, trăm phương ngàn kế của Hoàng Dung gây ra cảnh biệt ly giữa Dương Qua-Tiểu Long Nữ, tính e thẹn của Nhậm Doanh Doanh khiến hào kiệt lao đao, lòng dạ độc ác quỷ quyệt của A Tử làm cho một trong bốn vị Ngư, Tiều, Canh, Độc vì tự ái mà tự tử chết uổng. Chu Chỉ Nhược và Triệu Minh cũng có lúc bày mưu hạ lẫn nhau ...

Tiểu thuyết của Kim Dung không đề cao sắc đẹp bên ngoài của nữ giới, mà trái lại, như Hân Tố Tố dặn dò cậu quý tử trước lúc lâm chung: "Đàn bà càng đẹp càng dễ gạt người".
-----------------------
Độc Cô B93
 
Bàn chuyện thất tình trong truyện Kim Dung

Phải nói trong số các anh hùng hảo hán, Lệnh Hồ đại ca là ông vua thất tình. Được nuôi nấng từ khi còn là một đứa trẻ côi cút, sống chung mái nhà, à không! ngọn núi với một đứa con gái, chứng kiến những lúc nó vui nó buồn, rồi lớn lên một chút với những đêm trăng luyện kiếm, rồi những lúc hiểm nguy trên chốn giang hồ có nàng bên cạnh, phải nói Lệnh Hồ Xung sinh ra là để nên duyên với Nhạc Linh San tiểu sư muội.

Nhưng than ôi! Duyên quá bẽ bàng, chỉ vì lòng tham vô đáy của Quân Tử Kiếm Nhạc Chưởng Môn mà trăng thề lỗi hẹn, oanh yến chia lìa. Lệnh Hồ Xung có cái tật là thích uống rượu, uống tới chỉ mút mùa lệ thủy luôn. Lúc thất tình lại càng uống bạo nữa. Hổng đủ tiền hả? Cởi kiếm báu chơi luôn. Rượu không chưa đủ, la cà đánh bạc, bầu cua cá cọp với tụi đầu đường xó chợ nữa. Phải nói con người Lệnh Hồ Xung sống bằng tình cảm, không bằng bạo lực hay võ công. Nếu như Tống Thanh Thư lúc thất tình là bày mưu đặt kế hãm hại hòng chiếm đoạt Chu Chỉ Nhược cô nương, thì Lệnh Hồ Xung chỉ biết tìm quên bên bầu rượu.

Rượu này là rượu thất tình nên càng uống càng đắng. Ôi! Sao sự đời nó ra nông nỗi này. Sư phụ hiểu lầm. Sư nương buồn bã, huynh đệ đồng môn không ai an ủi, ta sống làm chi nữa? Lệnh Hồ hiệp khách quả thiệt thơ ngây, không hiểu đằng sau đó là cả âm mưu của Quân Tử Kiếm. Hiểm quá ai mà biết được, ngay cả người chung chăn gối, Nữ hiệp Ninh Trung Tắc, mà còn không biết nữa. Cái đau của Lệnh Hồ Xung là bao nhiêu năm đôi trẻ cùng nhau lớn lên trong sự yêu thương trìu mến của Sư phụ, Sư nương. Vậy mà đùng một cái ...

Lâm Bình Chi nếu đem so sánh với Lệnh Hồ Xung thì kiếm pháp có hơn gì cho cam. Kẹt một điều là nhà họ Lâm có một thứ bảo bối vô địch thiên hạ là Tịch Tà Kiếm Phổ. Vậy là đủ rồi. Nếu thời buổi ngày nay cái thứ nâng cao tầm cỡ con người là tiền bạc châu báu, là xe hơi nhà lầu thì thế giới giang hồ ngày xưa, Bảo bối Kiếm Pháp là trên hết, bất kể luân lý đạo thường. Ngày nay các bậc cha mẹ đáng kính có thể tỉ tê dụ dỗ con gái đem dâng cho kẻ có tiền, thì hồi xưa mấy ông Chưởng Môn Nhân có thể ám hại cả đệ tử ruột, hi sinh cả con gái để đoạt Kiếm Pháp. Ôi!!

Như đã nói, biểu hiện của thất tình thì cũng tùy người. Lệnh Hồ Xung đã vậy, còn mấy người khác thì sao? Nhân vật đẹp trai nhứt Minh Giáo là Hữu Sứ Phạm Dao ôm mối tình tương tư Tía Sam Long Vương, buồn rầu coi như tấm thân này cái thế võ công làm gì, lấy dao rạch mặt chơi, giả câm vài chục năm đặng chui vô hàng ngũ của Triệu Minh làm điệp viên. Con người của Phạm Hữu Sứ lúc tương tư ốm lăn lóc vẫn không quên nhiệm vụ. Khâm phục thay.

Nếu ai cùng vậy đã là hay, đằng này lại có một Tống Thanh Thư bị cự tuyệt tình yêu đâm ra biến bạn thành thù, không phân biệt phải trái gì hết, bị tụi nham hiểm Trần Hữu Lượng bức cho phải bỏ thuốc độc các vị sư thúc. Nào đã thoát nợ đâu, còn phải “lụi” Mạc Thất Hiệp một kiếm chết tốt, tay đã dính máu, khỏi kể đường về. Cũng tại thất tình mà ra nông nổi.

Lệnh Hồ Xung bị tình phụ thật đáng thương, nhưng nàng Chu Chỉ Nhược còn đáng thương hơn nhiều. Đồng ý nàng đã dùng thủ đoạn ma giáo đẩy Triệu Minh ra biển, chém nát mặt Hân Ly... Nhưng vì chữ tình mà con người ta hành động vậy. Cái đáng thương ở đây là nàng bị bà Sư phụ Thượng Diệt Hạ Tuyệt đem ra làm vật hi sinh để thỏa mộng bá chủ võ lâm, đến lúc chết vần còn trối trăn bắt Chu Cô Nương tìm mọi cách thực hiện âm mưu.

Trong cuộc đời Chu Cô Nương, điều đau đớn nhứt là bị mất chồng ngay trong ngày hôn lễ. Bị tình phụ như vậy, có là thánh thì cũng tìm cách rửa thù chứ đừng nói chi người phàm. Còn gì đau đớn hơn, mộng ước đêm hợp cẩn tan thành mây khói. Đó là một lỗi rất lớn của Trương Vô Kỵ. Thì ra trên trường tình, cũng phải tranh giành âm mưu hại nhau hay sao?

Có người thất tình bộc phát ra ngoài dữ dội, có người ngậm câm ôm mối tình sầu là Nghi Lâm tiểu ni cô. Không biết làm sao, chỉ biết bắt gia gia đem chàng về cho thỏa nhớ mong. Tương tư cỡ đó, lại bị kẹt một điều là Lệnh Hồ Đại ca đã trao tim tặng ruột cho Linh San Sư muội rồi. Thôi chậm một bước coi như đau khổ một mình.

Nói đến thất tình cũng phải kể đến Quách Tương Nữ Hiệp, thầm lặng ôm mối tình với đại ca Dương Qua, chịu khép đời giang hồ, không màng đến tình yêu nam nữ nữa, lập nên Nga Mi Phái, lãng quên chuyện đời. Cũng như ông già Trương Tam Phong ôm mối tình câm trong suốt cả cuộc đời.

Vậy đó thất tình làm cho con người tốt hơn, đẹp hơn như Lục Vô Song, Trình Anh, Nghi Lâm,... nhưng cũng có thể dẫn con người đi đến những hành động xấu xa, phạm lỗi tày trời như Tống Thanh Thư. Biết sao được. Lệnh Hồ Xung lúc đau khổ vì cú đá quá đẹp của Nhạc Linh San, thì đã có Thánh Cô nâng đỡ vỗ về, còn đàn hát cho nghe nữa. Còn tui - Thánh Cô của tui đâu?
--------------------
Độc Cô B93
 
Tình yêu trong truyện Kim Dung

Tiểu thuyết nào mà hổng có tình yêu. Nhưng đặc biệt Kim Dung đem tình yêu vào truyện chưởng như thế nào?

Nói tới chữ Tình, tui lại nhớ tới Lý Mạc Sầu ngước mặt lên trời mà hỏi: "Chữ Tình là chi?". Ôi Lục Triển Nguyên không thể cùng Lý cô nương rong ruổi giang hồ, khiến thiên hạ bớt đi một nữ hiệp tương lai mà lại thêm một nữ ma đầu giết người không chớp mắt.

Trong truyện Kim Dung, chữ Tình mang đủ tính chất:

Tình Hận

Chứ còn gì nữa. Thì đó đó, Quách Phù bị Dương Qua chơi quê trước mặt quần hùng, uất quá đổi tình làm hận. Con gái cưng của Quách Đại Hiệp và Hoàng Bang Chúa mà lại bị một thằng ma cà bông chê thẳng thừng trước mặt mọi người, mà cái thằng đó lại mê ai cơ chứ, đi mê đúng ngay sư phụ của mình. Thí dụ như nó mà đi yêu cô công chúa nào đó (cỡ như Hư Trúc và Văn Nghi Mộng Cô) thì còn thấy đỡ tủi . Đằng này nhè sư phụ mà yêu. Thiệt là loạn quá xá. Nhưng cũng phải nói là Quách Phù xui thiệt. Khi không Quách Tỉnh lại hồ đồ giở thói gia trưởng tuyên bố bậy bạ trước mặt thiên hạ mà hổng thèm hỏi ý thằng nhỏ. Bộ tưởng là anh kết nghĩa của cha nó muốn làm gì thì làm hả. Đó đó, tính sao mà lại thảy thằng nhỏ cho tụi đạo sĩ thúi ở Chung Nam tha hồ hành hạ. Đúng là Quách Tỉnh hơi man man (Cái này xin nhắc lại là ý của Đông Tà Lão Quái à nha). Đến Hoàng Dung cũng phải lắc đầu.

Thói thường con gái mà đổi tình thành hận thì tai họa khôn lường. Bởi vì nguy hiểm có thể ập đến bất cứ lúc nào. Đường đường chính chính ra mặt đánh nhau như cặp Tây Độc-Bắc Cái thì dễ tính. Đằng này nó nuôi mầm hận trong người chỉ chờ dịp là hạ thủ. Thì đây nè, Dương Qua phải tìm mọi cách cứu Quách Tương khi đó còn ẳm ngửa, sức cùng lực kiệt mệt muốn chết vậy, mà chị nó là Quách Phù lại lợi dụng xuống tay chặt bay cánh tay Dương Qua, làm tiêu luôn cây Quân Tử kiếm.

Sau này còn có dịp Quách Phù cho tình địch Tiểu Long Nữ ăn Băng Phách Ngân Trâm nữa. Thiệt là độc quá mà.

Chữ Hận đã thể hiện ở phụ nữ mà còn ở dàn ông nữa. Thì cũng trong Thần Điêu Hiệp Lữ chớ đâu. Cha nội Công Tôn Chỉ vớ được Tiểu Long Nữ tưởng trúng số độc đắc, ai dè bị thằng họ Dương ở đâu tới giựt lại. Tức quá mà. Lại bị nàng Liễu xin lỗi xuông một câu rồi bỏ đi tỉnh queo. Trời ơi sắp làm đám cưới mà bị hụt ăn. Chịu sao nổi. Vậy thì phải chơi cho hai đứa đó một trận. Nào lưới có mắc dao găm, nào đạp cho nó rớt xuống hố cho ở chung với mụ vợ bại liệt.... Thất bại với Liễu cô nương, Công Tôn Chỉ bị stressed quá, gặp đâu quơ đó. Không ăn được đào tiên thì quơ đại trái xanh mơn mởn như mấy cô Quách Phù, Hoàng Nhan Bình. Hổng dè cũng không xong, ôi đành ăn tạm trái cóc chua là Lý Mạc Thu vậy.

Còn Lý Mạc Thu thì thôi khỏi nói. Giang hồ rúng động cũng tại hận tình đâm ra tính tình thay đổi. Đã bao nhiêu tay đàn ông nếm mùi Xích Luyện Thần Chưởng đây?

Nói đến tình hận mà gây sóng gió thì Lý Mạc Sầu chỉ đứng hàng thứ hai. Kẻ đáng được xếp hàng đầu phải là Thành Khôn. Bị mất người yêu về tay Dương Phá Thiên, Thành Khôn quyết chí để suốt cả cuộc đời mình tận diệt Minh Giáo. Ý chí trả thù mãnh liệt, võ công thượng thừa cộng với sự thông minh, Thành Khôn chính là nguyên nhân thứ hai gây nên sóng gió trong giang hồ, bên cạnh lòng tham của cả hai phe Chính Tà đòi độc chiếm Đồ Long Đao. Mặc dù sau này đã trả thù được khiến cho Dương Phá Thiên tẩu hỏa mà chết, Thành Khôn cũng phải chịu hậu quả là tình nhân tự tử . Uất ức, y quyết tiếp tục tàn phá Minh Giáo. Tiếc thay âm mưu chưa thành thì bị đệ tử mình là Sư tử Lông Vàng móc mắt phế cả võ công, suốt quãng đời còn lại sống dưới sự quản thúc của chùa Thiếu Lâm, võ công Nhứt Âm Chỉ ngang bằng Nhất Dương chỉ cũng chưa kịp truyền cho ai. Tiếc thay.

Tình tuyệt vọng

Nhiều lắm. Kể trước ra đây để quý dzị xem có sót ai không: Chu Chỉ Nhược, Hân Ly, A Tử, Du Thản Chi, Tống Thanh Thư, Lệnh Hồ Xung - Nhạc Linh San, Nghi Lâm...

Tui nhớ có một lần đọc ở đâu đó bài thơ ai đó sáng tác có câu: "Tóc xanh Chỉ Nhược phai màu..."
Cô nương Chu Chỉ Nhược xinh đẹp, võ công lại cao cường, tính tình hiền dịu, những tưởng sẽ trăm năm bên Tiểu anh hùng Trương Vô Kỵ, ngờ đâu Quận Chúa Triệu Minh cơn ghen nổi lên phá tan tành cái đám cưới. Trước kia lại còn bị cái bà Sư Phụ Thượng Duyệt Hạ Tuyệt cấm cản đi lại với Trương Vô Kỵ. Vô ích, bả đi bán muối rồi là lập tức dung dăng dung dẻ với Trương Vô Kỵ ngay, tò tò đi theo chàng khắp nơi, còn ở hẳn riêng một mình với chàng trên hoang đảo nữa. Chém nát mặt một đứa, đuổi đứa còn lại ra biển. Tuy có Tạ Tốn kế bên thiệt, nhưng ổng bị mù rồi hai đứa nó có làm gì thì chỉ còn trời biết. Đây nè, tỉ như lúc Trương Vô Kỵ chữa thương cho nàng đó. Ông Kim Dung tuy hổng có nói hai người làm gì hông, nhưng mà trai chưa vợ kề cận gái đào tơ mơn mởn, thằng đó nó lại có Cửu Dương thần công lúc nào cũng chạy ào ào trong người nóng bỏ xừ, còn con nhỏ lại đang học lén Cửu Âm Chân Kinh phải thấy lạnh lẽo chớ. Bên Cực Dương bên Chí Âm, đụng nhau là nhá lửa liền, nhiều khi cháy bùng bùng dữ dội mà ông già mù kia có thấy gì đâu. Ý mà hổng chừng ổng biết mà vờ như khôn. Kim Mao sư Vương nổi tiếng võ công cao cường lại là người lịch lãm giang hồ. Tuy hổng thấy đường nhưng cũng đã đoán được Triệu Minh chơi đòn Thiên Địa Đồng Thọ. Có như vậy mới là một trong Tứ Hộ Pháp chớ. Vậy thì ổng biết nhưng lịch sự coi như pha. Mình già rồi, phải để cho tụi nhỏ làm ăn chớ. Nhất là thằng kia tuy là nghĩa tử của mình thiệt, nhưng cũng phải quỳ xuống mà kêu nó bằng giáo chủ.
Đang đám cưới ngon lành mà bị Triệu Minh phá đám, phải dùng Cửu Âm Bạch Cốt Trảo cấu một cái đổ máu cho hả giận, nhưng cũng đâu giữ chân chú rễ nhào đi theo con kia. Đau khổ quá. Mình dù gì cũng là chưởng môn nhân, mà bị giựt chồng trước mặt thiên hạ. Ôi bẽ bàng, ôi cái thứ đàn ông bội bạc. Đã vậy trả thù, chơi luôn. Xảy đâu ngay sau đó có Tống Thanh Thư quỵ lụy đau khổ, van xin chút tình yêu thừa. Vậy thì lợi dụng nó để chọc tức Giáo chủ Ma giáo. Ai ngờ cuối cùng chẳng đi đến đâu, lại còn hại Tống Thiếu Hiệp bị ngay Dư Liên Châu sư thúc đánh cho nát sọ, cuối cùng lại do chính thay Thái Sư Phụ kết liễu. Còn thằng Trương Vô Kỵ cũng cùng cỡ, lại vai em mình, vậy mà được mọi người cưng chiều, được làm giáo chủ sai bảo người ta, nhất là được vợ đẹp nữa. Sao mà bất công quá xá.

Tình đau thương

Kiều Phong - A Châu
Dương Tiêu - Kỷ Hiểu Phù - Hân Lợi Hanh
Vương Ngọc Yến - Cô Tô Mộ Dung Phục (??)
Diệt Tuyệt Sư Thái

Tình ... bù đắp

Hân Lục Thúc - Dương Bất Hối

Tình ... phong lưu

Cái này là Đoàn Chính Thuần đứng đầu sổ đây.

Tình dzô diên

Hạt Bút Ông - Diệt Tuyệt Sư Thái
Mộ Dung Phục - Công chúa Nghi Văn
Lâm Bình Chi - Nhạc Linh San

Tình cảm gia đình

Tạ Tốn
Tía Sam Long Vương - Diệp tiên Sinh
Hân Tố Tố - Trương Thúy Sơn
Dương Phá Thiên - Kỷ Hiểu Phù
Bất Giới Hòa Thượng - Vợ
Tiêu Viễn Sơn

Tình hy sinh

Tiểu Siêu

Tình con nít

Trương Vô Kỵ - Chu Cửu Chân

Tình mơ hồ phảng phất

Dương Bất Hối - Trương Vô Kỵ

Tình ghen

Thiên Sơn Đồng Mỗ - Lý Thu Thủy
Chu Chỉ Nhược - Triệu Minh
Tống Thanh Thư - Trương Vô Kỵ
Đoàn Nam Đế - Châu Bá Thông

Tình hổng giống ai

Lão Ngoan Đồng - bà Anh Cô
Công Tôn Chỉ - Cừu Thiên Xích

Tình tội lỗi

Âu Dương Phong - chị dâu
Huyền Từ Đại sư - Diệp Nhi Nương
Tình từ trên trời rơi xuống
Đoàn Diên Khánh - Bạch Thư Phụng

Tình trời cho

Hư Trúc - Công Chúa Văn Nghi
 
Tình yêu trong truyện Kim Dung (tt)

Tình tuyệt vọng

Trong số những người đẹp bên mình Trương Vô Kỵ thì kể ra Hân Ly đáng thương thật. Bình sinh nàng coi ra cũng sạch nước cản lắm chớ. Vậy mà lỡ làm đệ tử Kim Hoa Bà Bà, phải tập Thiên Thù Vạn Độc gì gì đó mà đến nỗi phải trữ độc trong người cho đến đỗi phải xấu xa đen đúa. Đến nỗi ba tên gia nhân Vô Phước, Vô Lộc, Vô Thọ lúc đầu cũng nhận hết ra luôn. Nàng Tía Sam Long Vương này cũng ác thiệt đó nghe. Đã là Miss trong hàng ngũ Ma giáo rồi còn chưa chịu hay sao, còn bắt Hân Ly phải xấu. Mà Hân Ly si tình thiệt, hồi đó thằng nhỏ Trương Vô Kỵ mới cắn có một cái, vết thương thành sẹo mà nàng nâng niu vô cùng, đến đỗi phải trốn sư phụ đi tìm họ Trương. Mối tình đầu thông thường mạnh mẽ lắm, gặp được Tăng A Ngưu võ công cái thế, chịu đèn rồi mà còn giao hẹn hễ tìm ra Trương Vô Kỵ thì hai bên o xịt. Cũng may mà cả hai chỉ là một. Đó, tình tiết lắt léo là ở chỗ đó. Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, Vô duyên đối diện bất tương phùng. Gặp được người trong mộng rồi mà không nhận ra, để rồi sau này chết đi sống lại hoá khùng, đi tìm mãi một người đứng kế bên mình. Không biết trên đường gió bụi giang hồ hiểm ác sau này nàng có tỉnh ra không.

Triệu Minh ác thiệt, ích kỷ đến độ không cho Hân Ly biết Trương Vô Kỵ là ai. Ôi chữ Tình!
Ta có thể xem như Tiểu Siêu mang một mối tình đau khổ tuyệt vọng không? Trong số các giai nhân của Kim Dung, Tiểu Siêu là người nhu mì dịu dàng nhất. Nàng đẹp, nhưng không bao giờ biết rằng và cho rằng mình đẹp. Khiêm nhường lắm. Đã lên Thánh Nữ của Tổng Giáo, kể về cương vị đáng là xếp sòng của Trương Vô Kỵ, vậy mà "Suốt đời chỉ mong ở bên hầu hạ săn sóc công tử". Nàng luôn xem Trương Vô Kỵ như người mình chiêm ngưỡng, theo dõi săn sóc từng ly từng tí. Có bao giờ thật tâm nàng xem Trương Vô Kỵ là Giáo chủ đâu. Bởi là giáo chủ thì cao quá, xa lạ quá. Săn sóc Trương Vô Kỵ là niềm hạnh phúc duy nhất. Quả đúng nàng là mẫu người vợ hiền lý tưởng. Chả trách gì mà sau này Trương Vô Kỵ cũng có lúc muốn tìm đến Tổng Đàn Minh Giáo để cùng nàng tâm sự cho thỏa nhớ mong. Tiểu Siêu tuy có mang mối tình tuyệt vọng thật, nhưng với bản chất hiền thục lạc quan của nàng, người đọc không cảm thấy ray rứt dữ dội, mà chỉ nghe một nỗi buồn thương cảm nhè nhẹ mà ngàn năm không dứt. Một đức tính đáng trọng nũa là bản tính nàng quá đỗi khiêm nhường không dám tranh giành. Lúc Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn thích chí khen Trương Vô Kỵ có một lúc bốn em, thì chỉ có nàng lên tiếng: "Tạ tiền bối xin đừng xem cháu cao vậỵ. Cháu chỉ là con hầu thôi mà". Con hầu? Hổng dám đâu. Không có nàng biết cắn ngón tay cho máu bôi lên tấm da dê thì Trương Vô Kỵ cũng chết khô xương chung với giáo chủ đời thứ 34 của Minh Giáo rồi. Nàng xứng đáng được hạnh phúc bên Trương Vô Kỵ, nhưng lại quá đỗi khiêm nhường đến không giành lấy. Có được cây trâm do Trương Vô Kỵ tặng mà nàng cũng không tiếc để Trương Vô Kỵ khỏi mang tiếng. Dương Bất Hối không có chìa khóa mở xích, nàng cũng hổng giận. Hiền đến thế là cùng.

Trong số các nhân vật nữ của Kim Dung, Độc cô B93 tui "thương" nàng và Tiểu Long Nữ nhứt.

Bây giờ coi qua A Tử.
Tính tình trẻ con, độc ác và ích kỷ, A Tử là đầu giây mối nhợ gây nhiều phiền phức cho Tỷ phu. Ỷ có Tỷ phu nuông chiều, nàng làm ra những chuyện tày trời không tính đến hậu quả. Dám dụ Vương Tinh Thiên Du Thản Chi lập môn phái Cực Lạc đòi làm bá chủ thiên hạ, trực tiếp đối đầu vói sư phụ cũ là Tinh Tú Lão Quái... Thôi chuyện đó kể sau. Cái đáng nói ở đây là mối tình tuyệt vọng âm thầm nàng hướng tới Tỷ phu Tiêu Phong. Nàng còn nhỏ nên chỉ biết bày tỏ mối tình bằng trò nhõng nhẽo. Vậy mà Tiêu Phong vẫn lờ đi làm như không biết. Nàng vùa yêu lại vừa sợ Tiêu Phong, si mê rồi mà đâu dám thay đổi cách xưng hô, cứ "Tỷ phu" riết. Cô nàng cũng khôn lắm, cứ đem những lời trối trăn của A Châu ra mà ràng buộc Tỷ phu bên mình. Tuy vậy cũng phải công nhận nàng yêu Tiêu Phong thật quá đỗi. Đến nỗi khi ông tự vẫn, nàng cũng nhảy xuống hố chết theo. Ôi ....!!!
A Tử chết thì đã hết đâu. Du Thản Chi làm luôn, đâm đầu xuống núi. Từ đầu truyện tới cuối truyện, phải công nhận gã này si tình thuộc loại hết thuốc chữa, xứng đáng nhận bằng Master cùng Tống Thanh Thư mở course. Si mê A Tử đến đỗi quên cả thù nhà, tình nguyện đem cặp mắt dâng cho người đẹp. Mang Cái thế võ công Dịch Cân Kinh trong người mà cũng chẳng màng chẳng tiếc. Người đẹp biểu gì làm đó. Ruồng rẫy phụ bạc cũng không thèm giận. Đến nổi đã nhiều lần cứu giai nhân mà không dám công khai tên tuổi, lại còn sợ nàng mà sáng mắt thì nhận ra mình là gã đầu sắt. Mà cũng phải nói cô kia ác độc thiệt, chơi đem hàn mũ sắt vào đầu người ta, ác độc đến thế là cùng.

Đã thôi không tào lao xích đế truyện Kim Dung nữa, nhưng có bạn đã hỏi cớ sao mà xì-tốp ngang xương vậy, mới làm xong phần 2 đã xù đẹp độc giả (Gọi là độc giả vì bạn đó là người đọc duy nhứt?). Câu hỏi này làm tui nghẹn họng luôn.

Thú thiệt với bà con chứ tui đã qua tuổi băm rùi mà còn chưa biết môi với má đứa con gái nó ra làm sao. Còn cầm tay thì đã cầm rồi. Đó là hồi đó đi sinh hoạt thiếu nhi ở phường, tới tiết mục nhảy múa (Hổng phải nhảy đầm nha!) tập thể thì theo thông lệ, con nhỏ chi đội trưởng nó đưa cho tui cầm cây viết chì, tui nắm một đầu, nó nắm một đầu, coi như là nắm tay nhau dzậy (Nam nữ thọ thọ... gì đó, rất là symbolic). Bữa đó thằng Khoa Ròm nó chơi dấu cây bút chì đi, vậy là cơ hội ngàn năm đến với tui, con nhỏ chi đội trưởng nó đưa ngón tay trỏ cho móc vào. Trời ơi! Nhớ lại cảm giác lần đầu tiên trong đời tiếp xúc với ngón tay của một đứa con gái, tim tôi đập thình thịch, thùng thùng như trống múa lân, ngực tôi phập phồng thở không ra hơi. Cho đến nay đã gần 20 năm rồi, chưa có được lần nào tiếp xúc... vật lý với phái nữ nên tui nhớ hoài cảm giác ngày xưa ....

Đó kinh nghiệm tình cởm trai gái của tui dạn dày cỡ đó, nên tự coi như mình đã có đủ chứng chỉ để tán láo chiện tình cởm nình ông nình bà trong truyện chưởng Kim Dung.
Hồi đó đọc chiện Kim Dung, tui đâu có để ý gì đến các triết lý sống ẩn tàng trong đó đâu. Tui chỉ hăm hở đọc các đoạn đấu chưởng hoặc tình cảm mùi mẫn. Khổ một nổi là Kim Dung chỉ mô tả kỹ lưỡng chiêu thức, kinh mạch, võ công của từng nhân vật hay môn phái, chứ đâu có nói rõ ai yêu ai kỹ lưỡng, cụ thể ra sao đâu. Bởi vậy cứ hiểu một cách thô thiển là nình ông ai võ công cao nhứt thì coi như xứng đáng được phụ nữ theo nhứt. Chả trách vì vậy mà giáo chủ Minh Giáo Trương Vô Kỵ, võ công cái thế đệ nhứt thiên hạ có tới 4, 5 em tò tò đi theo, hay Dương Qua ngoài Tiểu Long Nữ còn có Lục Vô Song, Trình Anh, Quách Tương, và cả Quách Phù nữa. Nhưng đáng kể nhứt là Công Tôn Ngạc đã vì Dương Qua mà chịu chết.

Nhưng mà coi kỹ lại thì hổng phải vậy. Hân Ly suốt đời tưởng nhớ Trương Vô Kỵ đâu phải vì võ công Càn khôn Đại Na Di, còn Tiểu Long Nữ đã thương học trò Dương Qua từ ngày nó còn nhỏ lựng kìa. Cũng vậy, Du Thản Chi cũng là một nhân vật mang võ công độc đáo trong ngưòi, nhưng có bao giờ được A Tử thí cho một cái hôn bao giờ đâu? Hay như Đoàn Dự cũng thế, đi đâu cũng kè kè cây súng La-de sáu nòng, dễ nể lắm chứ bộ. Vậy mà lúc đầu Vương Ngọc Yến chỉ xem Đoàn thế tử như... ngựa thôi. Còn nữa, Lệnh Hồ Đại ca có kiếm pháp vô chiêu ảo diệu phi thường, nhưng rồi Nhạc Linh San vẫn tỉnh queo say good bye để cặp kè với Lâm Bình Chi, mặc dù canh hổng có cái...!! Chỉ có Đông Phương Bất Bại nhờ võ công cao cường mà lên làm giáo chủ Triêu Dương Thần giáo, có người yêu say đắm đó chớ, nhưng mà... hì hì hì...

Đó, vậy thì võ công cao hổng có nghĩa là có tình yêu, có gái đẹp kề bên hay tự do muốn chọn ai thì chọn.
 
Tình yêu trong truyện Kim Dung (tt)

Dzậy thì cái gì làm nên những mối tình trong chuyện Kim Dung? Ngu ý của tui là như sau:
Chớp thời cơ chơi trò ma giáo

Hì hì ... Cái này phải tôn Tả sứ Dương Tiêu lên hàng đại cao thủ. Hổm bữa tửng tửng đi dọ thám ngoài đường, gặp ngay mấy đứa con gái xinh quá là xinh, trong đó có một em coi ngộ hết sức. Vậy là chàng access ngay cái database chứa các tàng thư kỳ điển về thủ đoạn ... ma giáo. Đầu tiên là show cho nàng thấy mình có tài vặt cái đã. Gì chứ mấy em mới lớn khoái các anh biết chơi đờn lắm nha (Đờn tui nói đây là thuộc Music instrument, hổng phải đờn bà), hồi đó chưa import được Guitar thì xài đỡ đàn tranh. Phải làm như vô tình tự đờn cho một mình mình nghe, vậy mới nghệ sĩ, mới romantic, mới vô tư... nhưng phải gài sao cho lúc đó ẻm có mặt ở đó. Đó cứ như vậy mà Kỷ Hiểu Phù sa bẫy, uống ba cái thứ nước bậy bạ bỏ thuốc mê để rồi hoa tan ngọc nát, coi như là người của chàng. Nhưng chớp thời cơ kiểu đó chỉ là tình vui theo gió mây trôi thôi. Chớ còn để Kỷ Hiểu Phù chung tình đến chết, Dương Tả Sứ ngoài danh cao chức trọng, võ công cao cường ra còn có cái nghệ thuật gì đó nữa mà cho đến giờ tui còn chưa biết. Có bậc trưởng lão cao nhân nào biết hông, thì xin chỉ giáo dùm, tui cám ơn trước.

Chiện tình yêu trong Kim Dung cũng giống như ông bà mình nói đó: "Cưới vợ thì cưới liền tay... ", chứ còn như giữa Kỷ cô nương với Hân Lợi Hanh, hai bên cứ bày đặt lễ đi qua, nghĩa đi lại, cù nhầy riết nên bị Dương Tiêu xơi mất. Thiệt là đau đớn cho Hân Lợi Hanh, của mình tới nơi, ra công ấp ủ bấy lâu gần chín vậy mà nó nuốt cái ực mất tiêu. Ôi mang danh Lục Đại hiệp tuân lời sư phụ làm chiện trượng nghĩa cho giang hồ làm chi, suốt đời làm police không công cho thiên hạ để rồi chỉ chịu thiệt. Phường gian ác đạo tặc dù sao cũng còn đêm đêm có em để hú hí. Chứ mình mang danh đại hiệp, đi đâu cũng được thiên hạ xưng hô cung kính vậy mà nỗi thiệt thòi này, có ai đền bù cho. Phải chi ông sư phụ Trương Tam Phong hồi đó bôn ba giang hồ, học được vài ngón của tụi ma giáo, bí mật truyền lại cho đệ tử thì mình coi như đã ... cái gì mà tiền.... rồi hậu thú với em Kỷ Hiểu Phù rồi, đâu để bị thằng kia nó phỏng tay trên. Ức quá, hận quá, lập tức theo ngũ đại phái bao vây làm thịt nó chứ còn gì nữa. Ôi thì ra trận đại chiến long trời lở đất ở Quang Minh Đỉnh cũng xuất phát từ chữ THAM (Đồ Long Đao) và chữ GHEN mà ra, chứ phải đâu vì cái gì mà gọi là chính nghĩa võ lâm .

Xả thân liều mạng cứu người đẹp

Người ta hay nói anh hùng ra tay cứu mỹ nhân. Anh hùng đây phải là bậc đại trượng phu võ công kinh người mới có đủ bản lãnh biểu diển trước mắt người đẹp. Nhưng trong chưởng Kim Dung, tình yêu xuất phát từ nữ giới trước hình như không phải do bản lĩnh siêu quần bạt mạng của đấng mày râu. Mà là một cái gì đó rất tầm thường kìa, nhưng phải bao hàm một ý nghĩa mà giai nhân mong đợi. Lúc Trương Vô Kỵ cùng Tiểu Siêu bị giam trong thánh địa Minh Giáo, Trương Vô Kỵ đã lấy thân mình che cho Tiểu Siêu khi thuốc súng phát nổ. Đó, chỉ vậy thôi mà Tiểu Siêu cảm động quá xá, từ đó quyết theo Trương công tử khắp chân trời góc bể. Đâu cần Trương Vô Kỵ phải dùng thần công Đại Na Di hay Cửu Dương hộ thân mới lấy lòng người đẹp được.

Ngược lại, có những lúc nam tài tử chánh phải dùng công phu thượng thặng để cứu mỹ nhân đó chớ, nhưng chưa chắc đã lấy lòng người đẹp được à nha. Nhìn Đoàn Dự mà coi, đã bao phen liều mạng dùng Lục Mạch Thần Kiếm bảo vệ Vương Ngọc Yến, hay những lúc cõng Vương Ngọc Yến chạy vắt giò lên cổ, Lăng Ba Vi bộ phát huy tới mức thần sầu quỉ khốc, vậy mà có bao giờ người ngọc mở miệng khen lấy một câu. Đến chừng chạy thoát khỏi tầm hỏa lực của địch quân rồi, nàng nằng nặc đòi chàng phải bỏ mình xuống đất ngay, không thèm thí cho Đoàn Dự được một phút thần tiên có cảm giác nàng đang cưỡi lên lưng mình!!

Tình trong mộng

Khỏi nói nhiều, ai cũng nghĩ ngay đến cặp Hư Trúc - Văn Nghi Công chúa Tây Hạ. Ở đời cũng ngộ thiệt, ngẫm mà coi: cả hai đâu có biết mặt mũi của nhau xấu đẹp ra sao, con người thế nào. Chàng thì không biết nàng là ai, đẹp xấu bất kể, còn nàng thì chĩ biết có điều duy nhứt là chàng có cái đầu trọc, vậy thôi. Nhưng vì là tình yêu đến trong giấc mộng mà, thôi thì chơi luôn. Dù gì cũng chỉ là mộng mị chiêm bao, dù có làm gì đi chăng nữa thì tỉnh giấc mơ hoa trở về thực tế đâu có ai chịu trách nhiệm. Nằm mơ mà. Mọi sự diễn tiến đâu theo ý mình. Vậy thì chú tiểu Hư Trúc lúc chiêm bao đâu có xem giới luật chùa Thiếu Lâm ra gì... Làm luôn!
Vậy đó. Mộng là thực, thực là mộng quyện lẫn nhau khiến sao cả hai phải tìm đủ mọi cách có nhau trong cuộc đời. Lúc Kiều Phong, Đoàn Dự rủ Hư Trúc đi chơi Tây Hạ một chuyến, chính vì nhớ đến Mộng Cô mà Hư Trúc được gặp lại nàng, cũng chính vì xem mộng là thực nên giải đáp y boong câu đố hóc búa của công chúa Tây Hạ. Tình yêu đẹp đến thế là cùng. Mối tình Hư Trúc - Mộng Cô được xem là mối tình may mắn nhứt trong truyện Kim Dung.

Tình tiệm tiến

Là mối tình đi gần gần nhau rồi, sắp đụng nhau là xong nhưng rốt cuộc không bao giờ thành tựu cả. Đó là cuộc tình Vương Trùng Dương và Lâm Triều Anh. Một đằng cả đời mưu đồ việc lớn, đợi đất nước yên bình mới trở về bên em, một đằng thì hối thúc: "Ôi ngày xuân ngắn ngủi, cớ sao chàng vẫn lạnh lùng?". Riết rồi cả hai, người thì trở thành Hoạt Tử Nhân, người thì lạnh lùng giam mình trong Cổ Mộ với quan tài nằm chờ sẵn. Ôi! Võ công cao cường cho lắm là vậy đó. Nghĩ rằng mình làm được việc lớn, cứ nấn ná chần chờ đến chừng trút hơi thở cuối cùng mà không có nổi một hạnh phúc riêng tư. Trong khi lo việc lớn, đâu phải chỉ cứ người hùng mới làm được, mà phải là một tay đại ma giáo, chiêu dụ được người giỏi giúp mình, sau khi thành tựu đã xong mới bụp trở lại mấy đứa công thần, tiệt mầm hậu hoạn .

Phô bày tâm sự

Cái chiêu này Lệnh Hồ đại ca làm là hết xẩy. Nhớ lúc đó Lệnh Hồ Xung bị cả nhà nghi oan đã chôm bộ Tịch Tà Kiếm Phổ của nhà họ Lâm, rồi bị Nhạc chưởng môn khám thấy có Tiêu phổ Tiếu Ngạo Giang Hồ, mới áp giải Lệnh Hồ Xung tìm đến ngõ Lục Trúc hỏi Lục Trúc Ông coi vậy chớ quyển này là kiếm phổ hay đàn phổ. Lục Trúc Ông kiểm tra thử thì thấy hổng xong, mới quay qua hỏi Thánh Cô. Cái tài của Kim Dung độc đáo ở chỗ càng đọc càng thấy cao nhân xuất hiện, nhân vật sau còn thần sầu quỷ khốc hơn nhân vật trước, rõ nhứt là trong Lục Mạch Thần Kiếm .

Thánh Cô xem qua, giải oan cho Lệnh Hồ Xung xong còn cầm chàng ở lại coi bịnh tật gì mà ốm nhom dzậy. Vậy là Lệnh Hồ Xung ôi thôi khóc than kể lể là bị Nhạc Linh San cho ra rìa thế nào, rằng mình bị sư phụ hắt hủi ra sao, bị tụi lang băm chữa bịnh bậy bạ thế nào, nhứt là cái vụ Thất tình. Lệnh Hồ Xung khôn quá xá, thấy coi bộ cái mối với tiểu sư muội hổng xong nên mới tìm mối khác, chơi cao cờ bằng cách show ra cho Thánh Cô thấy mình chung tình si mê cỡ này nè, vậy mà bị như thế này nè v.v.. và v.v... Trái tim đờn bà con gái dễ mủi lòng mà, thấy người ta bị đau khổ thì dễ thông cảm lắm, nhứt là đau khổ vì tình. Vậy là tò mò hỏi tới, rồi chữa bịnh, rồi giữ chân ở lại vài ngày đặng truyền cho Thanh Tâm Khúc phổ trú ... Coi như tình đã bén.
Coi phim bộ Hồng Kông cũng dzậy, tui thấy nam diễn viên đau khổ vì tình, dzô quán uống rượu uống bia gì đó, rồi gặp nữ diễn viên nào đó, rồi đau khổ kể lể, rồi cô kia thấy vậy an ủi, rồi làm quen .... Phim nào cũng có mấy cái cảnh này.

Ăn nem cho bõ ghét

Ông ăn chả, bà ăn nem ... Đoàn Chính Thuần bản chất phong lưu đa tình, đi tới đâu để con cái tới đó, xui một cái là toàn thị mẹt không, nên buồn tình còn sản xuất bạo nữa. Bạch Thư Phụng là vợ chánh có giấy giá thú hẳn hoi, thấy vậy chịu sao nổi, đã vậy thì bà đi ăn nem cho bõ ghét, hổng phải nem Thủ Đức mà lò mò ra ngoài thành, gặp tên ăn mày thì gia ơn cho nó lên mây luôn, trước mua vui sao làm việc nghĩa. Ở nhà thì bị bỏ một xó không ai đoái hoài, ra đường trong một phút trở thành bà tiên áo trắng, được chiêm ngưỡng như một giai nhân tuyệt sắc, đó mấy bà hay đi ăn nem sống ở ngoài đường là do như vậy đó. Ôi sự đời... phụ nữ thiệt là khó hiểu ...

Không hiểu nổi

Chuyện tình yêu giữa Lão Ngoan Đồng và bà Anh Cô thiệt là quá đỗi đặc biệt. Hồi còn trẻ, chàng dắt nàng đi chơi rồi nổi tính tò mò con nít, thử cho biết, ai dè dính thiệt. Từ đó cho đến gần cuối đời, chàng gặp nàng ở đâu là bỏ chạy có cờ, đến nỗi không kịp biết mình đã có con. Suốt cả mấy bộ truyện, không ai thèm mở miệng nói cho Châu Bá Thông biết ổng đả có con. Quách Tĩnh mang danh là hiền đệ của Châu Bá Thông, nhưng vì lo đại cuộc nên đâu có để tâm làm chi, chiện gia đình người ta, chiện nhỏ mà, chống quân Nguyên mới là chiện của bậc Đại trượng phu. Rút cuộc chỉ chờ tới khi thằng nhỏ Dương Qua nói lại thì mới biết .
Không hiểu nổi tại sao Châu Bá Thông lại chạy trốn bà Anh Cô dữ vậy?
 
Ai võ công cao nhứt trong Lục Mạch Thần Kiếm?

Mới đầu truyện dzô là thấy cha nội Cưu Ma Trí rồi. Có đời nào mà cả mấy ông sư cao thâm ở chùa Thiên Long cũng hổng địch nổi Hỏa Diêm Đao của quốc sư nước Thổ Phồn, để đến nỗi phải hủy đi Lục Mạch Thần Kiếm. Cũng may, có Đoàn Dự ở đó bắt nó học thuộc mấy đường kiếm khí, chứ hổng có thì sư Khô Vinh hổng biết tính sao, hên thiệt.

Mà Lục Mạch Thần Kiếm ghê gớm thiệt chớ, cả đời Đoàn Dự chưa đánh lộn lần nào, mới sợ quá quơ tay bậy bạ mà kiếm khí phóng ra cái rẹt như tia la-de, làm Cưu Ma Trí xính vính. Lợi hại như dzậy hèn gì mấy ông sư kia cứ khư khư giữ lấy. Cưu Ma Trí nói hỏi mượn nhỏ nhẹ hỏng cho, đòi phải tay đấm chân đạp mới chịu.

Mà cũng hên à nghen, Lục Mạch Thần Kiếm may là lọt vào tay thằng con nít nhà giàu ăn sung mặc sướng lại chỉ biết tối ngày ra rả chữ Nho, chứ mà lọt vào tay cỡ như tui coi, bần cùng sinh đạo tặc, thể nào tui cũng soi tia la-de cho thủng mấy cái két nhà băng, lấy tiền mua cà lem ăn cho đã.

Nói tới đây mới nghĩ tới thói đời cứ thấy cái gì quý là lo giấu lo giếm còn hơn mèo giấu... Cứ sợ thiên hạ biết được thì mình mất độc quyền . Mấy ông ở chùa Thiên Long cất báu vật chứ mà có xài được đâu, phải đợi đến Đoàn Dự mới phát huy.

Ý mà cũng thấy ngộ hén, tại sao mấy ổng hổng chịu photocopy làm chừng năm sáu bản nữa, rủi bản này có bị đốt hay bị mất thì còn bản khác. Cũng giống như mấy ông ở Tàng Kinh Các đó, sao ở không hổng lo photocopy ra bản Dịch Cân Kinh, đến chừng bị A Châu chôm được mới nháo nhào đi tìm, bấn đến nỗi phóng Kim Cương Chưởng đánh người ta gần chết . Chắc mấy ông sư đó tính là chùa Thiếu Lâm nghèo quá hổng chịu trả lương, rồi đình công chăng ?

Ủa, mà tui nói tới đâu rồi? Phải rồi mới đầu vô là thấy Cưu Ma Trí ngon lành rồi.
Lục Mạch Thần Kiếm có cái hay là càng về sau nhân vật và võ công càng huyền bí, càng ghê gớm hơn trước. Thì cứ coi đó, mở đầu vô là thấy Chung Linh, rồi cái cô tên gì mà Hương Hương đó, người thơm nức mùi hoa mà cổ cứu Đoàn Dự lôi lên lưng ngựa chạy. Lại còn nói người đàn ông nào đầu tiên mà thấy mặt cổ thì phải lấy cổ làm chồng (????). Sau đó cổ với Đoàn Dự bị Đoàn Diên Khánh chơi ác nhốt chung một hang, rồi cho cả hai chơi thuốc kích dục (Âm Dương Hòa Hợp Tán). Suýt tý nữa thì cả hai hổng biết ăn nói sao với song thân. Hên là có đôi Mãng Cổ Chu Cáp đó nghe.

Nói tới cái vụ che mặt, tui lại nghĩ giả tỉ tui đang ế vợ đi, tui giả bộ đưa cái... lưng trần của mình ra cho người đẹp coi, rồi hô hoán lên là tui đã thề, ai mà thấy lưng tui thì phải là vợ tui. Vậy thì chiêu này có xài được hôn hén ?

Lúc cái cô đó gặp Hung Thần Ac Sát Nam Hải Ngạc Thần thì sợ run như cầy sấy, làm tui tưởng cha này võ công số một rồi. Ai dè hổng phải dzậy. Sau này còn lòi ra nào là Bắc Kiều Phong, Nam Mộ Dung, nào là Tinh Tú Lão Quái, nào là Lung A Tô Tinh Hà, nào là chưởng môn phái Tiêu Dao là Tiêu Dao Tử, rồi Thiên Sơn Đồng Mỗ, Lý Thu thủy, Hư Trúc, Du Thản Chi, Huyền Từ đại sư ... Ôi! cả một lô xắc xông, biết ai là cao thủ hạng nhứt đây?
Trong ba anh em Kiều Phong, Hư Trúc, Đoàn Dự, ai ngon hơn? Lục Mạch Thần Kiếm của Đoàn Dự thì khi có khi không. Hổng phải tại nó dở mà tại Đoàn Dự không biết điều động nội công, đợi đến lúc sợ vãi đái ra quần thì mới cho ra cái rẹt. Dở ở chỗ đó mà hay cũng chỗ đó. Đối phương thấy thằng công tử mặt trắng mày trơn quýnh quáng chân tay thì coi thường nó, cười hề hề xáp tơi, hổng đề phòng bị xỉa cho chết queo.

Cái độc đáo của Lục Mạch Thần Kiếm ngoài chỗ nó uy lực ghê gớm mà còn bá dội nữa, y như trái banh chọi vô tường mà phản dội văng ra vậy. Lúc đánh nhau trong nhà xây lúa thóc gì đó, có lúc một luồng kiếm khí dội trúng cối xay văng ra trúng một tên võ sĩ Tây Hạ giết hắn chết queo. Mấy loại chưởng khí khác đâu có bá dội như vậy được. Độc đáo thiệt.
Nhưng coi vậy mà Đoàn Dự không thể là đệ nhứt được tại vì hổng biết xài như ý muốn. Gì chứ mà cái thứ khi được khi không hổng báo trước thì nguy hiểm vô cùng. Thà đừng có còn hơn.

Nè ví dụ như B93 tui dzô cái Gun Shop mua súng để khử thằng tình địch: "Nè chủ quán làm ơn chọn cây súng loại siêu đặc biệt coi, tiền bạc không thành vấn đề"
- Dạ có. Quý khách xài cây Lục Mạch thần kiếm này coi. Phóng tia la-de vận tốc ánh sáng đó"
- Dzậy hả? Xài sao dzậy? ủa mà sao hổng có cò ?
- Dạ đâu có, mô-đen bây giờ là chơi thần giao cách cảm, quý khách đứng trước đối thủ phải làm cho mình sợ run lên, phải sợ thiệt sợ đó thì nó mới tự động phóng ra, một lúc sáu luồng lận. Kỳ dư mà cứ lạnh lùng tỉnh queo như Django thì nó hổng bao giờ khẹc ra hết. Đó, tui hỏi quý vị chứ đố ai mà dám chơi cây súng như vậy?

Nói như vậy mà oan uổng cho Lục Mạch Thần Kiếm, chứ thiệt ra nó cũng có chỗ xài được vậy, mà còn vô địch nữa. Quý dzị có nhớ lúc Đoàn Dự đối rượu với Kiều Phong trong tửu quán thành Vô Tích không? Lúc đó Đoàn Dự chơi ma giáo, thò ngón út ra ngoài cửa sổ cho rượu theo luồng Thiếu Xung chảy re re ra ngoài hết. Chơi kiểu đó thì đố Kiều Phong mà cự cho lại, Kiều Phong chứ có phải biển Thái Bình đâu mà uống tới vô tận như Đoàn Dự. Tui mà có được chiêu đó thì đi xuống xứ nhậu tận miệt Cà Mau đả bại hết các cao thủ.

Còn Hư Trúc thì sao hén? Trong 3 anh em, ông nội này hên thiệt nghen. Trong khi Kiều Phong tuẫn tiết, Đoàn Dự mồ côi cả cha lẫn mẹ, thì Hư Trúc từ một chú tiểu thuộc hàng chữ Hư khi không được truyền thụ hết võ công cả trăm năm của phái Tiêu Dao, làm luôn Cung chủ cung Linh Thứu, cưới công chúa làm vợ lại còn quơ luôn cả đám cung nữ, cả bốn em Mai, Lan, Trúc, Cúc. Ôi! Từ một chú tiểu chưa biết mùi đời là gì lại được đủ thứ như vầy, thì thật bất công cho ... tui quá. Âu cũng chỉ là chữ DUYÊN mà thôi. Trời kêu ai nấy dạ.

Tui cho Kiều Phong ngon lành nhứt trong số ba anh em. Đấu trăm trận trăm thắng, chưa hề bại trận nào, chỉ trừ trận ở Tụ Hiền Trang bị cả trăm đứa xúm dzô bề hội đồng thì không tính. Sách có câu: "Hai đánh một, hổng chột cũng mù". Huống chi đây là cả trăm đứa, mà ai cũng có nghề hết.

Trong ba anh em, Kiều Phong là Number One.
 
Trong truyện Kim Dung ai đáng phục? Ai không đáng phục?

Trước hết xin nói ngay rằng tui hổng phải là giáo chủ Nhậm Ngã Hành trong chùa Thiếu Lâm, trước mặt mấy tay tổ ngon lành xếp hạng cho từng cao thủ. Chẳng qua đọc thấy có vài ý kiến so sánh Quách Tĩnh và Dương Qua nên lóc chóc xin góp vài ý. Đọc được thì đọc, không được thì thôi nghen!

Chính hay Tà? Đúng hay Sai? Trong cuộc sống người ta hay phân loại rạch ròi vậy lắm.

Nhưng mà, ôi, thực tế đâu phải vậy! Một vị Mạnh Thường Quân cũng lâu lâu làm vài cú đáng đem ra làm bài học luân lý cho con cháu. Tỉ như Huyền Từ Đại sư vậy, ai ngờ hồi đó mà cũng phong lưu quá xá, cùng với Diệp cô nương sản xuất ra nhóc tì Hư Trúc, nhưng hổng thèm tuyên bố với bần dân thiên hạ, tham công danh (mặc dù chỉ là đường tu), sợ mất vị trí là một ngôi sao Bắc Đẩu đến độ phải dụ khéo người yêu: "Thôi em đi đi, lỡ rồi em chịu khó tìm thầy hay lên Từ Dũ đó, thiếu gì cách!". Tàn nhẫn như vậy khiến sao Diệp cô nương không uất ức, thay tình đổi tính, lạc mất đứa con, nên cứ tìm đứa này đến đứa khác hút máu chơi, leo lên tới hạng nhì trong Tứ ác chứ bộ giỡn sao?

Trong cuộc sống, cái ác và thiện hoà lẫn nhau trong một con người, cũng như một sự việc vừa đúng vừa sai, tùy theo cái nhìn. So sánh hai người với nhau, đôi khi không nên đối lập họ mà nên đem đặt họ cùng đứng bên nhau mà hỏi: Người này có điểm gì mà người kia không có? Đó cũng là một cách so sánh vậy. Tui bây giờ hổng có ý định so sánh, bảo Quách Tĩnh và Dương Qua ai đáng phục, ai không đáng phục mà chỉ nói hai người ai có cái người kia không có?

Quách Tĩnh, từ nhỏ cơ duyên đã được các cao thủ võ lâm theo dõi từng đường đi nước bước, chỉ dẫn cặn kẻ đủ điều, giáo dục lòng yêu nước thương dân vô bờ. Mặc dù khờ khờ nhưng cũng học được võ công cái thế, điều này như Kim Dung trả lời phỏng vấn, chỉ có thể giải thích bằng chữ DUYÊN. Quách Tĩnh do vậy mà lúc nào cũng mang nặng ơn sâu với các vị sư phụ, chữ trung thành ái quốc đặt lên trên, đến nỗi đôi khi xao lãng cả bổn phận làm chồng. Thì đó đó, ai đời mang danh Đại Hiệp mà chỉ biết khư khư ôm lấy cái Tương Dương thành, để cho bà xã ôm cái bụng chửa vượt mặt tong tóc chạy đi tìm đứa con gái, để rồi xui xẻo đụng ngay Kim Luân Pháp Vương. Cha này khoái chí tưởng vố bở, đem mấy cái niền xe sắt ra dọa bả một trận.

Ôi, Kim Luân ơi là Kim Luân! Dù là thằng chồng nó mình có ghét cách mấy, nhưng con vợ nó có chửa thì cũng làm ơn tránh đường qua một bên, có đánh lộn thì cũng phải trừ ra bà già con nít hay người tàn tật, gia đình thương binh liệt sĩ. Nhưng cũng hên là gặp đôi uyên ương đó bước vào quán à nghe!

Còn thằng nhỏ kia, Dương Quá ấy mà. Sinh ra hổng biết mặt cha, hỏi thì mẹ nó lắc đầu quầy quậy. Năm lên bốn, ngồi khóc nhìn bà già bị rắn cắn chết, côi cút tự kiếm cái ăn hàng ngày, mỗi lần mưa gió hay nắng gắt hổng biết chui vào cái hóc nào để trú ngụ nữa. Giang hồ hiểm ác, mấy tay cao thủ võ lâm mà lớ ngớ cứ bị ăn dao phay hay lựu đạn chọi là thường, huống chi một đứa con nít chưa ráo máu đầu. Vậy thì phải ma lanh, phải mưu mẹo lật lọng để tồn tại chớ.

Đói thì đầu gối phải bò, tìm trăm phương ngàn kế để kiếm được bát mì hay cái bánh bao; chứ có đâu như bác Quách Tĩnh sướng bỏ bu, ngửa tay nhận tiền của một lúc 6 ông bà sư phụ, xài bạc nén như xài ... tissue, đem cả chục bạc ra đãi Hoàng Dung ăn mà không nghĩ nến chữ tiết kiệm là quốc sách, không tự hỏi xem mấy ông sư phụ của mình làm việc cực nhọc ra sao đặng có mấy chục bạc.

Quách Tĩnh từ nhỏ đã được đào tạo để chuyên môn làm việc "lớn" không, cỡ như Chinh Đông Phạt Tây hay trấn ải giữ thành kìa. Cứ cả đời mà chạy đi theo đàn bà phụ nữ như thằng cháu Dương Qua thì có bao giờ. Mà thằng đó cũng tệ thiệt, mình muốn cho nó nên người mới đem lên Chung Nam Sơn học nghề, hàng ngày chịu cho mấy ổng, người ký đầu người nhéo tai thì có sao đâu. Ủa! Mà sao mình lại đi nghe bà xã tống khứ thằng nhỏ đi chỗ khác hén?

Còn thằng cháu thì sao? Tìm được bác trai bác gái thì ôi mừng thôi quá cỡ, tưởng kỳ này có cái ăn cái mặc hay ít ra cũng được vài thế võ chống lại mấy đứa con nít; ai dè bị bác gái lừa cho bắt nhai rao rảo ba cái Nhân Chi Sơ sờ vú mẹ, mà rốt cuộc cũng hổng biết thế Trung Bình Tấn sơ đẳng nó ra làm sao, tay quyền đấm trung đẳng, hạ đẳng thế nào. Cũng hên là trước đó gặp được ông già khùng chỉ cho vài kiểu hô hấp tung người húc vào đối thủ, cái đó gọi là gì hén, hình như là Mô Mô gì đó công thì phải.

Số của mình xui xẻo, hổng có cha, mà nay có ông già ôm mình khóc kêu bằng con, thì ổng là cha của mình chớ ai. Ôi cha ơi cha của con! Đúng ổng là cha của mình chớ ai; chỉ có người cha mới chịu chỉ ngay cho mình vài thế võ hộ thân, lo cho mình thế là cùng, mặc cho ai nói ổng là đồ gian ác đáng chết trăm lần, chôn rồi mà còn bị người ta nhổ nước miếng lên mộ. Giận quá muốn cho cha già con nít Châu Bá Thông kia vài chưởng, nhưng mà thôi đó là chuyện hồi xưa hồi xửa của mấy ổng với nhau, bây giờ mình lớn rồi , tính tình không còn xóc nỗi như xưa, gây sự làm gì nữa. Lẳng lặng sắp lại nấm mộ cho nghĩa phụ, dắt tay em Tiểu Long Nữ trở về Cổ Mộ làm tròn lời hứa xưa, kệ để ông bác Quách Tĩnh muốn ở lại Tương Dương cứ ở.

Chạy khỏi bà nội Hoàng Dung cho xa, chứ còn mà xớ rớ thì mụ nhiều chiện đó dụ Tiểu Long Nữ thêm chừng 32 năm nữa thì bỏ đời trai! Cống hiến cho Quốc gia thế là đủ; chạy đi theo giết thằng Vua Mông Cổ mệt thấy mẹ, mấy cha ở dưới chỉ biết hoan hô chứ có biết đâu mình cũng teo bỏ bu, rủi mà Đàn Chỉ thần công không linh nghiệm như Lục Mạch Thần Kiếm của Đoàn Dự thì không biết tính sao, thôi xin kiếu. Mình đã nhiều lần cứu bà Hoàng Dung nhiều chiện đó lắm rồi, cũng đã có lần nhảy xuống thành lôi ông bác kia lên; còn con nhỏ Quách Phù đó xin mình một cánh tay, cái đó coi như bỏ. Em Tiểu Long Nữ vì mình mà mất 16 năm phòng không lạnh lẽo, chứ có đâu như Quách Tĩnh - Hoàng Dung tối ngày bên nhau.

Thói đời có được mái ấm gia đình sung sướng người ta mới nghĩ đến chiện Quốc gia đại sự, chứ mình chưa có được một ngày yên ổn bên em thì trước tiên phải lo cho xong cái đã, mình cùng ẻm đã đánh bại Kim Luân Pháp Vương, cứu thành Tương Dương. Đối với mình, Sơn Hà Xã Tắc chỉ được bấy nhiêu thôi, kệ cho ai nói mình ích kỷ hay tự kiêu nhận lấy danh "Đại Hiệp", chỉ xin đây hai tiếng "Tây Cuồng" để còn nghĩ đến ổng.

Ôi mà sự đời sao mấy ổng già rồi còn chấp nhứt chi vậy! Đó như Hồng tiền bối và Nghĩa phụ đó, cả đời ghét nhau gặp nhau là đánh, vậy mà lúc chết ôm nhau cười. Vậy ai chính ai tà, ai đáng phục hay không đáng phục? Mấy ông kia đâu có nhìn thấy thì đâu có tin.

Nói tóm lại, Quách Tĩnh là con người của quốc gia đại sự, còn Dương Quá cả đời sống cho tình yêu.
-------------------------
Độc Cô B93
 
Trước hết xin nói ngay rằng tui hổng phải là giáo chủ Nhậm Ngã Hành trong chùa Thiếu Lâm, trước mặt mấy tay tổ ngon lành xếp hạng cho từng cao thủ. Chẳng qua đọc thấy có vài ý kiến so sánh Quách Tĩnh và Dương Qua nên lóc chóc xin góp vài ý. Đọc được thì đọc, không được thì thôi nghen!

Tóm lại là chữ duyên, nhưng Lão Kim Dung thâm thuý ở chổ ....sau hai bộ chưởng dài lê thê có thể hoàn nguyên...con cháu QUách, Dương xứng danh bản chất anh hùng của tổ tiên, dù mỗi một người trong họ sinh ra thì ông trời đã giao mission riêng
 
Last edited by a moderator:
Ôi cụ Kim Dung, có lẽ chuyện của cụ được bình nhiều nhất trong lịch sử văn học, và còn tiếp tục được bình nhiều thế hệ nữa ...

Qua văn Kim Dung, có thể hiểu cả một dân tộc, thông qua các hình tượng văn hóa, khát vọng, tư tưởng, truyền thống, con người ...

Một dân tộc vĩ đại, nhưng ... và Kim Dung cố gắng đưa ra câu trả lời, một cách gián tiếp thông qua những thân phận.

Đằng sau những mối tình, những bí kíp, những âm mưu, những giằng xé, những xung đột ... là câu trả lời cho ẩn số Trung Hoa.

Giá VN cũng có một Kim Dung.
 
Ơi cụ Kim Dung, hỡi cụ Kim Dung, nhờ cụ mà em được biết thêm những nét lạ trong lòng 1 chứng sĩ.

Cùng cheers cùng Say nào!
 
Lưu Diệc Phi chưởng ?
Chắc là thật các cụ nhỉ ?????

[video=youtube;azRyqPYnQe4]http://www.youtube.com/watch?v=azRyqPYnQe4&feature=player_detailpage[/video]
 
67.jpg
 
[video=youtube;zpzd8ifDiTc]http://www.youtube.com/watch?feature=player_detailpage&v=zpzd8ifDiTc[/video]
 
Lưu Diệc Phi chưởng ?
Chắc là thật các cụ nhỉ ?????

[video=youtube;azRyqPYnQe4]http://www.youtube.com/watch?v=azRyqPYnQe4&feature=player_detailpage[/video]

Chiêu ảo thuật này khá ..hay...có lẽ nó bôi bột kim loại ở đế ly...và dùng nam châm..điện ???
 
Chiêu ảo thuật này khá ..hay...có lẽ nó bôi bột kim loại ở đế ly...và dùng nam châm..điện ???

Hix...Không phải bôi bột kim loại như vậy đâu...vì thế thì thô quá !
Mà người ta dung thủy tinh có chứa Ôxyt sắt từ để làm cốc, nên cái cốc đó cũng bị hút bởi nam châm điện...:))
 
Vẫn còn thiếu mối tình đẹp nhất của Kim Dung: Cô giáo và Học trò của Tiểu Long Nữ và Dương Quá...

1278062242616192316_574_0.jpg
 
Vẫn còn thiếu mối tình đẹp nhất của Kim Dung: Cô giáo và Học trò của Tiểu Long Nữ và Dương Quá...

1278062242616192316_574_0.jpg

Đây gọi là Tình loạn luân hiiiiiiiiiiiiii

TUy đẹp, vì nó chiến thắng tất cả: luân thường đạo lý, sự mất tem....., nhưng chẳng đáng tán thán...nó thế..vậy thui (*đúng là vị nghệ thuật - tình yêu)

NB:
+ lưu ý là sư phụ hồi xưa hàm ý là CHa về mặt hiểu biết, Cô long đích thị là sư phụ...vì nuôi dưỡng dương hoá, dạy dương hoá, đặc biệt hồi xưa có lễ bái sư...tức là về mặt pháp lý đã coi đó là cha, mẹ mình. vì vậy con lấy cha , mẹ là loạn luân phải bị ném đá..
+ Dương chỉ đáng thương, không đáng trách....vì sư phụ nói đòi "làm vợ"..nên phải tuân theo (*vì nó cũng đâu có dành nhân văn : tứ thư ngũ kinh, toàn là học mấy trò đấm đá...)...đáng trách là Cô long...là thấy, biết, can ngăn mà vẫn vi phạm.....tiếc thay cô đẹp quá........nên thiên hạ bỏ qua, tán thán......đúng là ma nữ dụ người. (** lão Kim này đúng là thâm, đại nho)
 
Back
Top