Linh tinh bên lề 2014

chỉ là 1 cách chơi chữ, khi chị bán hết TK ngắn - 1/2 trung hạn ( chủ đạo là dòng P ) thì chị thay avar và đính chữ ký để nhắc mình, ko ngủ quên trong vinh quang và cố gắng làm việc, tìm kiếm game mới thay thế.
Nếu em đã nhìn Avar cũ ( cánh đồng oải hương tím biếc ) cho chị sự may mắn, dòng P ( thỏa cả 2 đk vola + momenturn ) đã chạy gần 6 tháng , mục tiêu 3 năm đạt được trong 6 tháng e ạ,
 
@Nguyen Minh An : hẳn là em muốn nói đến bài này


Khúc mưa

Tháng sáu
Mưa
Giá trời đừng mưa
anh đừng nhớ
Trời không mưa và anh không nhớ
anh còn biết làm gì?...
Em như hạt mưa trên phố xưa
Nuôi kỷ niệm bám hoài trí nhớ
Kỷ niệm như rêu...
Giẫm vào anh trượt ngã
tình xưa xa lắm rồi...
Giá trời đừng mưa
anh chẳng cần xuống phố
Hoa cúc vàng nhà ai
thả chừng chùm
Hoài nhớ
áo em vàng...
Tháng sáu...
Trời buồn...
Lũ chim sẻ hiên nhà đi mất
Như em...
Như em...

Đõ Trung Quân
 
Để Enrique rót mật vào tai mình đêm nay.
yêu Leo quá cơ :)



không gào thét tưng bừng , mà nâng lên - hạ xuống theo nhịp thở của Katie



 
Last edited by a moderator:
Vết son môi

Người đàn bà nhìn vào vết son môi
Trên vai áo chồng
Không nói
Có cái gì khoan trong tim đau nhói
Nụ cười….
Muốn vỡ làm hai

Người chồng thanh thản trước chiếc gương soi
Thắt cà vạt và vô tình huýt sáo
Sau lưng em
Một trời giông bão
Xoáy mắt nhìn theo mỗi bước anh đi…

Người đàn ông không có tội chi
Người đàn bà cũng chẳng hề có lỗi
Họ lặng thinh tránh những điều muốn nói
Nhạt nhẽo đùa, chua chát nghĩ về nhau

Họ vẫn ân cần chung thuỷ trước sau
Trong con mắt của những người hàng phố
Chỉ có căn phòng biết họ đang đau khổ
Tình yêu ngã nhào vì một vết son môi !
 
Trong số các ca sĩ VN hát live hay, mình chỉ thích nghe Tuấn Hưng. Nhiều lúc nghe live còn hay hơn cả bản thu âm nữa vì nhiệt tính và cảm xúc đong đầy, tối nay lên fb của TH search lịch diễn, nếu có show ở HN hay loanh quanh thế nào mình cũng lê la bò đến.
Max nhọ , tối nay TH lại bay show ở bar MTM tận Biên Hòa ::(
 
Last edited by a moderator:
college-photo_11222._445x280-zmm.jpg


Manhattanville College

Trường học đầu tiên của mình trên đất Mỹ, Communication là ngành học đầu tiên và ABC news là nơi đầu tiên mình làm việc
Hôm nay sau 24 năm đại gia đình nhà mình Bố mẹ + 2 con trai có mặt ở đây để nghe 2 vợ chồng bi bô kể lại những ngày tháng khó khăn nhặt nhạnh kiếm từng 5$ để mua bánh pizza ăn tối .
Mình thấy mắt mẹ long lanh vì sung sướng, còn 2 thằng con thì nhìn nhau chắc chúng nó đang cười bố nó chém ác quá
 

MAYBE is a more meaningful word to more people that believe it is closer to NO than people who take it as closer to a YES.!! i for 1 believe in the theory that the glass is 1/2 full and not 1/2 empty. it's like the difference between keeping a dream as it begins and not thinking about how it ends. it's a word that keeps a dream alive and not one that ends it..the :maybe" can be happy or sad, it just depends on how we interpret it, we know the difference in only 1 of 2 ways. we either have a positive way we look at things or a negative way.. if a dream happens to wake you and prevents you from falling back asleep, then maybe it's because you are still awake in someone else's dream. and most likely they are still awake in yours..... depends how you define MAYBE......
 
HÃY CHẬM BƯỚC LẠI !

clip_image002.jpg

http://www.youtube.com/embed/ITTbY1n3Iz8


Vào một buổi sáng lạnh mùa đông năm 2007, tại một ga metro ở Washington DC, một thanh niên với chiếc đàn vĩ cầm, đứng chơi những bài nhạc nổi tiếng của Bach, Schubert, Massenet… trong vòng 45 phút.
Trong khoảng thời gian ấy, có khoảng chừng 2 ngàn người đi ngang qua, đa số đang trên đường đến sở làm của họ. Dường như không một ai có vẻ chú ý đến sự có mặt của anh.
Sau khoảng 3 phút, một người đàn ông đứng tuổi đi qua và nhận thấy có một nhạc sĩ đang đứng đó chơi vĩ cầm. Ông đi chầm chậm, dừng lại chừng vài giây, và rồi lại vội vã đi tiếp cho kịp giờ của mình.

4 phút sau:
Người nhạc sĩ vĩ cầm ấy nhận được đồng đô la đầu tiên: một người đàn bà ném tiền vào thùng đàn của anh và không hề dừng lại, tiếp tục bước đi.

6 phút:
Một người thanh niên trẻ đứng dựa vào tường lắng nghe anh, nhìn đồng hồ đeo tay của mình và rồi lại tiếp tục bước đi.

10 phút:
Một đứa bé dừng lại nghe, nhưng mẹ của em vội vàng lôi em đi tiếp. Ðứa bé tiếp tục dừng lại nhìn anh nhạc sĩ vĩ cầm, nhưng mẹ của em đẩy mạnh, và em lại phải tiếp tục bước đi, nhưng em vẫn cứ ngoái đầu quay nhìn lại. Và điều này đã cũng xảy ra với nhiều những đứa bé khác. Và cha mẹ nào cũng đều lôi kéo các em, bắt các em phải đi nhanh lên.

45 phút:
Người nhạc sĩ vĩ cầm ấy vẫn tiếp tục chơi nhạc không ngừng. Chỉ có 6 người dừng lại và lắng nghe trong vài ba phút rồi bỏ đi. Khoảng chừng 20 người cho anh tiền, trong khi vẫn tiếp tục bước đi bình thường, và không hề dừng lại. Chàng nhạc sĩ ấy thu được tổng cộng là 32 đô la.

1 giờ sau:
Anh ta ngừng chơi, không gian im lặng trở lại. Không ai chú ý đến anh. Không một tiếng vỗ tay, và cũng không một lời tán thưởng.

* Không ai biết người ấy chính là Joshua Bell, một trong những nhạc sĩ vĩ cầm nổi danh nhất trên thế giới. Trong hơn 45 phút qua, anh đã chơi những bài phức tạp nhất trong các bài nhạc trình tấu, và cây đàn vĩ cầm mà anh chơi trị giá khoảng 3,5 triệu đô la. Hai ngày trước đó, Joshua Bell đã trình diễn tại một nhà hát ở thành phố Boston, vé bán hết không còn chỗ ngồi, giá của mỗi vé là 100 đô la. Và ban tổ chức sẵn sàng trả 1000 đô la mỗi phút cho tài năng của anh!

Ðây là kết quả của một cuộc thử nghiệm do báo The Washington Post tổ chức. Trong cuộc thử nghiệm này, Joshua Bell phải ăn mặc thật bình thường, quần jean, áo thun, mũ kết, và chơi đàn trong giờ cao điểm, 7:45am. Họ chọn nơi biểu diễn là trạm ga L’Enfant Plaza, vì nơi đây những người khách metro đi ngang qua đa số là thuộc tầng lớp trung lưu, chuyên nghiệp, trí thức, phần lớn làm việc với chính phủ liên bang.

Trước khi tổ chức, các nhà thử nghiệm nghĩ rằng, tại Washington DC, một trong những đô thị phát triển nhất nước Mỹ về classical music, nhạc giao hưởng, Joshua Bell có thể sẽ thu hút một số lượng lớn khán thính giả dừng lại nghe, và họ có lẽ sẽ phải nhờ cảnh sát đến để giữ trật tự.

Nhưng chỉ có một người duy nhất nhận ra Joshua Bell, vì trước đó ba tuần, cô ta có đi xem anh trình diễn ở Library of Congress, nên nhận ra anh ngay. Cô ta đã bỏ vào hộp đàn của Joshua Bell 20 đô la và tự giới thiệu mình khi anh ngưng chơi đàn.

Tờ Washington Post viết, mục đích của cuộc thử nghiệm này để xem rằng: chúng ta có thể nhận diện, ý thức được những gì hay và đẹp đang có mặt giữa cuộc sống bận rộn của mình, và trong những hoàn cảnh bình thường hằng ngày không?

Nếu như trong cuộc sống, chúng ta không thể dừng lại trong giây lát để lắng nghe một nhạc sĩ lừng danh nhất trên thế giới, chơi những giai điệu hay nhất từng được sáng tác, với một nhạc cụ tốt đẹp nhất; và nếu như cuộc sống quá bận rộn đến nỗi chúng ta không còn có thời gian để dừng lại, khiến ta trở nên lãng quên trước những điều hay và đẹp, thì trên con đường ta đi, mình còn vô tình bỏ qua và đánh mất bao nhiêu những điều đáng quý nào khác nữa chăng?
Trong thời đại ngày nay, dường như đa số chúng ta có khá đầy đủ, nhưng duy có một điều mà chắc chắn trong chúng ta ai cũng đều rất thiếu thốn là thời giờ của mình, phải thế không bạn?

Trên con đường chúng ta đi, có lẽ ta cũng sẽ có dịp nghe được tiếng đàn vĩ cầm của Joshua Bell, và bao nhiêu những điều hay đẹp khác chung quanh ta, nâng cao tâm hồn mình, giữa những bận rộn và ngay trong hoàn cảnh bình thường nhất, nếu chúng ta biết tập bước chậm lại một chút.....


( sưu tầm & biên dịch )
 

Beautiful song for the love that never came, like dreaming of a "fairy tale" !!!...you just waited all your life and never came!!!...very romantic!!!....

When i'm in pain..i just play this music..than i we be ok...that is love..when some one tell you that he love you..maybe is lie..that is life...
 
Back
Top