Cái gác chắn xe lửa

TiCan

Well-Known Member
Việt nam có khá nhiều tai nạn xe lửa, trong đó phần lớn xảy ra ở điểm giao giữa đường bộ và đường sắt. Trên các phương tiện truyền thông vẫn thường nêu lý do là vì không có gác chắn, bao gồm cái cây chắn ngang đường và (nhiều) người túc trực canh chừng cái ... cây đó. Nhiều tài xế đường bộ sau khi gây ra tai nạn bảo rằng gây tai nạn vì không thấy ... xe lửa và nếu như có chắn và người gác chắn thì đã không xảy ra tai nạn !

Thoạt nghe thấy cũng có lý và nếu như thế thì lỗi thuộc về ngành đường sắt đã không thiết lập đủ số chắn cần thiết và cắt cử người trông nom cẩn thận. Chả biết là tổng số chắn từ bắc chí nam là bao nhiêu, nhưng cứ quan sát một cái chắn bất kỳ nào đó sẽ thấy tổng số "biên chế nhà nước" dành cho công tác này không nhỏ tí nào.

Quan sát hệ thống đường sắt của Mỹ, điều đầu tiên khác biệt tôi nhận thấy không phải là sự hiện đại của các thiết bị mà là sự vắng bóng của cái nghề gác chắn. Theo quan sát của tui, đường sắt bên đó không cần đến chắn cũng như người gác chắn. Chỉ cần duy nhất một hệ thống đèn xanh đèn đỏ y hệt như các ngã tư đường bộ thông thường. Đèn đỏ thì dừng lại chờ, đèn xanh thì đi chỉ đơn giản như vậy thôi ! Tôi cũng đã thấy cảnh những người đi xe đạp (giữa đồng không mông quạnh) đứng chờ trước đèn đỏ của một đường sắt không chắn không người trông nom và cũng chưa thấy ... xe lửa đâu cả (hai ba phút sau nó mới xuất hiện).

Đường sắt của VN có đèn đỏ và chuông reo ở từng giao lộ, nhưng tôi chưa bao giờ nghe nói đến việc ai đó bị phạt vì vượt loại đèn đỏ này cả ! Cũng tương tự, ở các ngã tư của Sàigon, đèn xanh đèn đỏ có đủ hết vậy mà phái thêm các bạn TNXP (?) ra đứng đó cầm cờ phất tới phất lui làm gì vậy hổng biết nữa. Chi phí cho các bạn đó làm công tác nào lấy từ đâu ra vậy nhỉ ? Người gác chắn và người cầm cờ ở ngã tư đèn xanh đèn đỏ có phải là một sự lãng phí tài nguyên quốc gia hay không ?
 
đó là cái giá đắt của một xã hội hỗn loạn, nơi vua quan ngồi xổm lên luật pháp và đạo đức, còn người dân thì làm theo họ bất cứ khi nào có thể.
xã hội đã tệ hại đến mức người nào tuân thủ luật pháp và đạo đức phải hứng chịu tất cả thiệt thòi.

Còn đây là những hình ảnh trái ngược, ở một đất nước văn minh:

Trung thực:
Ở Nhật, bạn khó có cơ hội bắt taxi để đi một cuốc đường dài. Vì sao? Các tài xế sẽ tự chở bạn thẳng đến nhà ga tàu điện ngầm, kèm lời hướng dẫn “Hãy đi tàu điện ngầm cho rẻ”.
Sự trung thực của người Nhật in đậm nét ở những “mini shop không người bán” tại Osaka.


Hệ thống tự tính tiền tại siêu thị Nhật, người mua tự phục vụ, tự scan mã vạch, tự trả tiền.
Nhiều vùng ở Nhật không có nông dân. Ban ngày họ vẫn đến công sở, ngoài giờ làm họ trồng trọt thêm. Sau khi thu hoạch, họ đóng gói sản phẩm, dán giá và để thùng tiền bên cạnh cho người mua cứ theo giá niêm yết mà tự bỏ tiền vào thùng. Cuối ngày, trên đường đi làm về, họ ghé đem thùng tiền về nhà. Nhẹ nhàng và đơn giản.
Các con đường mua sắm, các đại siêu thị ở Hokkaido, Sapporo hay Osaka… cũng không nơi nào bạn phải gửi giỏ/túi xách. Quầy thanh toán cũng không đặt ngay cổng ra vào. Người Nhật tự hào khẳng định động từ “ăn cắp vặt” gần như đã biến mất trong từ điển.
Nếu bạn đến Nhật, toàn bộ các cửa hàng sẽ tự động trừ thuế, giảm 5 – 10% khi biết bạn là khách nước ngoài.

Yên tĩnh
Nguyên tắc không gây tiếng ồn được áp dụng triệt để tại Nhật. Tất cả đường cao tốc đều phải xây dựng hàng rào cách âm, để nhà dân không bị ảnh hưởng bởi xe lưu thông trên đường. bỏ ra 18 tỷ USD xây hẳn một hòn đảo nhân tạo để làm phi trường rộng hơn 500ha ngay trên biển. Lý do đơn giản chỉ vì “người dân không chịu nổi tiếng ồn khi máy bay lên xuống”.
Tại các cửa hàng mua sắm, dù đang vào mùa quảng cáo, cũng không một cửa hàng nào được đặt máy phát ra tiếng. Tuyệt đối không được bật nhạc làm ồn sang cửa hàng bên cạnh. Muốn quảng cáo và thu hút thì cách duy nhất là thuê một nhân viên dùng loa tay, quảng cáo với từng khách.

Nhân bản:
Vì sao trên những cánh đồng ở Nhật luôn còn một góc nguyên, không thu hoạch? Không ai bảo ai, những nông dân Nhật không bao giờ gặt hái toàn bộ nông sản mà họ luôn “để phần” 5-10% sản lượng cho các loài chim, thú trong tự nhiên.

Bình đẳng:
Mọi đứa trẻ đều được dạy về sự bình đẳng. Để không có tình trạng phân biệt giàu nghèo ngay từ nhỏ, mọi trẻ em đều được khuyến khích đi bộ đến trường. Nếu nhà xa thì xe đưa đón của trường là chọn lựa duy nhất. Các trường không chấp nhận cho phụ huynh đưa con đến lớp bằng xe hơi.
Việc mặc đồng phục vest đen từ người quét đường đến tất cả nhân viên, công chức cho thấy một nước Nhật không khoảng cách. Những ngày tuyết phủ trắng nước Nhật, từ trên cao nhìn xuống, những công dân Nhật như những chấm đen nhỏ di chuyển nhanh trên đường. Tất cả họ là một nước Nhật chung ý chí, chung tinh thần lao động.
Văn hóa xếp hàng thấm đẫm vào nếp sinh hoạt hàng ngày của người Nhật. Không có bất cứ sự ưu tiên nào. Sẽ không có gì ngạc nhiên nếu một ngày bạn thấy người xếp hàng ngay sau lưng mình chính là Thủ tướng.
 
Từ bé đã biết trung thực tử tế là thiệt thòi rồi , lớn lên thì phải giả dối trắng trợn chôp giật mới có cơ mà sống. Bác Caheo và bác TICAN là của hiếm nhưng chả thay đổi được khi thạch sanh thì it lý thông thì nhiều, cứ mồm to như Chí phèo là ối người sợ, các bác xem nhật ký 141 thì thấy
 
Back
Top